Vương Ngọc Minh
Sau Giáng Sinh
tôi thở bụm bụm khói
bay- vần vũ
khắp phòng (thơ đếch chịu ra!)
tâm chả trụ đâu vào đâu
tôi lại loay hoay
mỗi người thần chết đón mỗi cách
khác nhau
lúc dừng loay hoay
mất đúng 2 giờ đồng hồ
nghe dưới đường đội quân thiện nguyện
(salvation army)
hát- mừng
chúa ra đời
nhạc vừa dạo
đầu tôi bừng tỉnh
hẳn- liền
quỳ
ngay bên rìa sinh
tử
không chút cường điệu
phát thèm sống đến- ngứa
lạ!
nhắm nghiền hai mắt
cứ ngó
thấy- ánh của ngày
lừng lững đi tới
còn bóng tôi thì chìm
nhỏ- nhỏ lại
giữa hai mép rìa tử
sinh
tiếng tù và dậy
rền
rã- nghe- tôi bật lên
như lò xo
chạy hệt ma đuổi
vô toilet
nhấn nỗi tôi trời
biển
xuống bồn cầu
tiếng điện thoại để bèn
reo run rẩy
tôi luôn mồn quát “ai đấy
ai đấy!”
..
Tình nương!
.. gửi cô Sở!
ở thơ thời này phải luôn ví
– ta
như chiến sĩ
không thể khác
nai nịt gọn
nhẹ
với trọng trách
ngã theo chiều
lướt theo gió (xoàn xoạc)
đã bao phen để lờ cho em
tiếp tục ẩn
hiện
giữa hai tuồng chữ
(một của thánh thần
một của quỉ- ma) khi trật chìa
khi thì đâu ra đấy
ối!
mang tâm thức
đông lạnh
hôm quấn kẽm gai- xung đột
thiếu điều đột tử- chỗ drug free zone
(chỗ hút/ chích/ phi cần sa)
nguyên cả bóng núi
– cao cả
gánh trên vai
đánh hung
với bọn đàn ông
đã triệt sản hoàn toàn (nên nhớ
họ được bảo tồn cùng với thúng
thúng
di sản ngôn ngữ hán/ nôm!)
chặt gã nào quị
gã khác dựng dậy
cho tới đôi- ba
nhà thơ (giá bạc muôn) xuất
hiện
tiếp tay
tất cả vô thế cài răng lược
(quai hàm tôi cài răng lược nốt)
chúng tôi lăng xăng
dữ dội- ôi!
mãi lúc đấy em ra mặt
bảo “sao không vào chính qui?” hà hà
hà hà
bọn nghĩa quân chữ rã đám
đậm tính sử thi- bỏ theo chim hết
..
giờ đây tầm ngắm
– nét dâm
trên mặt đám con gái thời nay
thơ anh ngu yên
quả thú vị
đêm nào hoa xương rồng nở- mỗi đứa
đều ra dáng đồng tiến
thơ đã cho phép đám thợ cấy
đi du kích chiến- có ngạch
mai phục chốn thị thành
bài thơ lẽ ra chấm dứt
là vừa- nhưng
liên tục bắn
tỉa dần các thằng chữ què
một mặt lấn lên đường cao
ô yé! cứ phải mở online
chốc chốc nạp vào
mỗi chữ- quấc..
quấc!
..
Sự câm lặng của tường- vách.
có lạ không? tôi đang nằm
bên trong
một trong bốn bức vách của căn phòng
và nghe bên tai “please press one
..
please wait”
không tài nào thò đầu ra
ngoài bức vách
hòng trút cái giọng khốn nạn đấy
khỏi tai
thì lại nghe
chuỗi tiếng “xèo xèo.. xèo xèo
for an operator.. to assist you”
lập tức bị choáng
ngộp
nước ngoài vịnh dâng cao
hết sức đột ngột
nước tràn- thốc
vào khắp bốn bức vách
ngập chỗ đang nằm
hai hốc mắt
phút chốc- hóa hai lổ thủng
đen ngòm
ngòm
tự hỏi “mi có cảm thấy bị nhiễu?
có bị loãng?”
và như kiểu
cách
tự vệ- vùng thoát
được- liền walking down the hall
tóc trước trán bện- chùm
chùm
quái- phát ngửi
thấy
chung quang tràn ngập mùi
đồng áng
cùng lúc- chiếc bóng- đeo
bám trên lưng (nom chả giống tôi
chút nào!) trĩu
nặng kinh khủng
mặc dù bên trong chiếc bóng
hoàn toàn không nền tảng
của sự sống
chao ôi
hai tai vẫn còn nguyên
cả chuỗi tiếng “xèo xèo..
.. xèo xèo.. for an operator
to assist you!” mà- không tài nào
trút ra khỏi tai
buổi sáng nay- quả
cực kinh dị..
..
Vương Ngọc Minh
Nguồn: Tác giả gửi


















