Tôi không chắc lắm | Cõi phù du | Gió qua thềm cũ

Posted: 22/06/2016 in Nguyễn Minh Phúc, Thơ

Nguyễn Minh Phúc

nui_mo_suong

Tôi không chắc lắm

Tôi không chắc lắm, nỗi buồn
Có rơi xuống đáy cội nguồn nhân gian
Tôi không chắc lắm, mưa tàn
Có lay lắt nhớ cuối ngàn sương bay

Tôi không chắc buổi chiều nay
Ai về cùng hái bóng mây cuối trời
Cạn nguồn hiu hắt mưa rơi
Đường xa hút bóng mù trời gió giông

Tôi không chắc cõi tình nồng
Sẽ còn mãi với bềnh bồng mây trôi
Và không chắc lắm tình tôi
Sẽ bình yên mãi chỗ ngồi tàn phai

Tôi không chắc một ngày sau
Bên em và những buổi mai nồng nàn
Còn gì gửi lại trần gian
Tôi không chắc nữa mưa tàn cuối sông

Thôi còn chi nữa mà mong
Tôi không chắc buổi hoàng hôn sẽ về…

 

Cõi phù du

Có một đêm tôi mộng
Thấy mình là hư vô
Hai bàn tay trống rỗng
Bên cõi đời sóng xô

Có một ngày tôi ngỡ
Tình yêu là thiên thu
Ngờ đâu tình như ống
Tuột tay người- đười ươi

Bao nhiêu ngày hư ảo
Bao nhiêu đêm dặt dìu
Mịt mù đời cơm áo
Bạc tóc sầu cô liêu

Bạn bè còn đâu đó
Quán rượu chiều cuối năm
Nghe tiếng chào cáo phó
Vừa lướt qua chỗ nằm

Em đã thành xa lạ
Tình hóa thành hư không
Tôi về buồn hóa đá
Bên trời đầy gió giông

Bóng xưa giờ hiu hắt
Ngày dần trôi mịt mù
Giữa hiên chiều nắng tắt
Tôi ngồi say với tôi…

 

Gió qua thềm cũ

Đã thấy mưa giăng sầu hiu hắt
Tàn phai từ buổi tiễn nhau về
Nghe gió lưng chiều buồn cay mắt
Ai còn tay vói mộng sơn khê

Ngồi dưới chân cầu nghe sóng vỗ
Tình xa ngùi ngậm khói sương bày
Đã muộn một khúc tình cuối gió
Vọng trầm hiu hắt dấu mưa bay

Một đêm nằm mộng nghe đời chậm
Tạnh ngắt mùa xưa ngã bóng chiều
Hút bóng tình đau mờ con sóng
Buổi về lay lắt mộng cô liêu

Ngồi nghe gió tạt qua thềm cũ
Em còn ngồi mộng bóng hiên xưa
Hồn tôi đã chết ngày mưa lũ
Khi gió chiều qua lạnh mấy mùa…

Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.