Vương Ngọc Minh
Làm cách nào để trở nên Thánh (Saint.)
tôi google tìm
các cầu thủ trứ danh của làng túc cầu
thế giới
hỏi/ đồng thời kiếm đối tác đàm phán
qua sắp
đặt
từ Vatican- đoạn
nốc hai chai J&B scotch whisky
ngồi xuống
thiết lập trang
mạng “nhận giúp giới thiệu việc làm cấp quản lí
trở lên phó giám đốc”
miễn nhận doctor/ song song
mở lớp dạy how to cook you life become vice president
cho các tạp chí mạng
hòng
một bước lên thánh- tôi cổ vũ chuyện
làm tàu cao tốc/ lên trời
thúc đẩy đường dây internet làm sao
nhận dạng
vân tay người nào từ bi
người nào không từ bi/ bằng cách
chỉ việc ấn lên mặt chữ các xướng ngôn viên truyền thanh
phát ra
chuyện nhận dạng ấy
không để lại tiếng họ thở
chủ trương không theo lại
vết xe đổ
nghĩa là không đặt các tên thánh
xưa- tỉ như: St. James/ St. Anthony
St. Anne’s (vùng Sunset cũ!) tôi nói- xin lỗi
giày
dép
còn có số
các ngài làm việc quá nhiều
tạo hiệu quả gấp bội phần/ hơn tôi
– hãy lui vào hư vô
vốn chỗ các ngài ngụ cư
để công bằng
tôi request thánh Miguel- sắm nhẫn hột xoàn
hột to cỡ hột em tha thủy đeo (hình đã post face book!)
hòng có cái hôn
tất cả vì bọn trẻ/ tương lai
thông minh
hàng triệu tín hiệu vui được tôi liên tục
gửi thẳng tận đỉnh trời
và khiến chúng trụ lại
tại đó- mãi mãi
nước được tẩy sạch- dòng chính
chảy
bắt nguồn dưới các chân tóc bạc
nơi chính chủ
nổ lực là như thế/ xem ra
còn chưa phấn đấu
rốt ráo
nhưng- thử hỏi- bằng đủ mọi cách
nhá
làm cách nào nhìn ra sương lam
khi bạn chưa từng
ở trong sương..
..
Tôi đang nghĩ về khoảng ấu thời không ứa nước mắt.
tặng nguyễn thị minh ngọc
thời giờ
chúng ta không nhiều
chúng ta không Có thời giờ/ cuộc đời
chúng ta hãy nên nghĩ ra một vở kịch
Nghiêm túc cũng được
cà chớn cũng được (bởi kịch bao giờ bi
hài
cũng lẫn Trong đấy)
và đừng đóng bất kì vai nào
trong vở
Bởi thời gian- chả đợi ai
chúng ta nên Kín đáo thay đổi các bối cảnh xảy
diễn
nơi các đoạn thoại về sống
chết/ cơm áo gạo tiền
liên tục càng tốt
Buộc bọn đạo diễn ra sức cho tập
dợt
Ráo riết- không để hở khoảng khắc
nào/ hòng bọn họ kịp đi câu cá- okay
Tôi hy sinh
vào sắm một vai vừa phản diện
vừa Chính diện- yeah- chịu
đầu tắt mặt tối
diễn trực diện Với khoảng trống
trước hư vô
cười
khóc
với hết thảy
Các con gián trong bóng tối
Là người đàn ông tinh tường
mỗi một sự vật
Việc
đầy lãng mạn
Tôi dẹp bỏ mọi khoảng cách giữa thực
giả
dung hòa
để Có lúc nắm
giữ
hết thảy các vai diễn
thậm chí (thi thoảng!) đóng- cái bàn thấp
trên mặt bàn
là tấm lưng/ đặt lọ hoa hướng dương
tượng trưng Đời
để thiên hạ
ngắm
uống trà sữa- nóng- nghe nhạc tiền chiến
(họ tuyệt đối chả nghe nhạc bob marley!) quái
Thơ- thường tự mãn
Đến đây
mọi người khắc đã biết nội dung vở kịch
ai không biết
Nội dung vở kịch
tôi muốn tiết lộ một chút
– bản thân
tướng/ hình/ cử chỉ
Không hề suy xiểng (thay đổi!)
còn chữ từ lời mỗi lần
thốt
tuyệt đối không sửa chữa
khi rời vở kịch
tôi sống Hoàn toàn chẳng dính dáng nhà thờ
chùa/ miếu mạo
Thần- thánh
tượng (đế!)
Hoặc cái mẹ gì đấy- đơn thuần theo thời gian
rồi chết!
..
Vương Ngọc Minh
Nguồn: Tác giả gửi thơ và ảnh