Nguyễn Tam Phù Sa
Rất khó khăn, nhưng tôi tin đất nước mình
Đất nước triền miên xuyên suốt nghìn năm
Máu dân tộc nhuộm cờ để Việt Nam mãi mãi
Kỳ vĩ Nam Quan nối liền Cà Mau hùng vĩ
Con cháu muôn đời mắc nợ tiền nhân
Truyền thống chống ngoại xâm
Khắc lên Trường Sơn lời thề diệt Hán
Khẳng định chủ quyền Hoàng Sa là cương thổ
Di chỉ bốn nghìn năm đâu phải mới bây giờ
Đất nước Rồng bay bỗng một ngày quái lạ
Căn bệnh thế thời chưa cắt được khúc ruột dư
Một nhóm bó tay. Một bầy khóa miệng
Nguyên khí ba miền còn chín mươi triệu dân
Đừng cố sống vô vọng,
không biết mình thuộc về nơi nào
Xu phụ bá quyền làm gì có muôn năm!
Hồi kết cuộc khác chi tuồng hát bội
Rất khó khăn, nhưng tôi tin đất nước mình.
Sài Gòn, Mùa Giáng Sinh 19.12.2016
Năm này bỗng nhớ năm qua
Năm này bỗng nhớ năm qua
Một đêm thất trận tưởng là… chiêm bao
Thuyền đang ngược thác rơi sào
Máu xương lau sạch lúc nào không hay!
Đau thương ly tán phơi bày
Rượu quê sẵn đắng giành say một mình
Liêu xiêu đạp miếu xô đình
Nghe sư gõ mõ tụng kinh mà buồn
Chiều hôm còn đứng giữa đường
Nhà hoang tứ trụ đất vườn bán chia
Gối đầu lên mảnh trăng khuya
Ruột gan mỗi lúc phân lìa mỗi nơi
Đất xòe ô hứng lở bồi
Một con én lẻ bên trời mồ côi
45 năm quá đủ rồi
Mẹ như bông tuyết còn ngồi đợi con
Oằn vai một gánh nước non
Còn ai giống Mẹ cho lòng khóc theo.
Sài Gòn, đêm 15.01.2017
Nguyễn Tam Phù Sa
Nguồn: Tác giả gửi


















