Nguyễn Minh Phúc
Sen hồng Đồng Tháp
mong manh sương trắng nắng tràn
tôi về Đồng Tháp chiều vàng đẫm hương
đường làng ngan ngát tơ vương
sen hồng nở ngập nẻo đường tôi qua
mây trôi và gió la đà
che nghiêng soi bóng quê nhà mông mênh
lững lờ trong khói chiều lên
sương hồng của những mùa sen bạt ngàn
nghe hương sen tỏa nồng nàn
cô em đứng hái mây ngàn chao nghiêng
sao mà bờ ngực tim sen
cứ theo tôi suốt chung chiêng đường về…
nắng hồng trải khắp chiều quê
nhớ em và mái tóc thề buông lơi
tôi nghe trên những nẻo đời
có chiều vàng với nụ cười bên sen…
Nghe mùa thu nói
tôi gửi mùa thu vào thương nhớ
cho mây xa trao đến một người
em ơi có nghe mùa thu nói
nắng rớt bên trời thơm dấu môi
đâu phải thu sang vàng lá bay
mà tôi ngơ ngẩn khói sương dày
em níu mây trời cho mưa tới
buổi theo về tay nắm bàn tay
có phải môi em thơm màu nắng
nên tôi lạc mất dấu thu về
nay em thả gió vào mây trắng
để khói bềnh bồng vương giấc mê
thu nói những gì em có nghe
hình như hoa cúc đã hanh vàng
vọng lại tiếng mùa thu rất khẽ
vương chút hương thầm tôi gửi sang…
Uống với Bồ Tùng Linh
còn đây một chén rượu nầy
tôi, ông cùng cạn nửa đầy nửa vơi
nửa đầy là của phần tôi
nửa vơi ma quỷ uống rồi cạn ly
một đời tôi ước, đôi khi
làm thân ma hóa hồ ly đuôi chồn
kiếp người nửa dại nửa khôn
rưới ly rượu nhạt mà chôn mộ mình
nghe đồn ông tiếng hiển linh
kêu ma gọi quỷ yêu tinh mấy lời
xin cho tôi ném cuộc đời
về chơi với đám dở người dở ma
thấy gì trong cõi người ta
buồn vui chưa cạn đã là cõi âm
khói nhang mù mịt mộ phần
chen chân ngoảnh lại đường trần hóa thân
khóc cười trong chốn thế nhân
chi bằng hóa quỷ lâng lâng khát tình
ơi nầy ông Bồ Tùng Linh
cho tôi một ả hồ tinh đêm nầy…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi thơ và ảnh