Vương Ngọc Minh

November, 2014.
sơn dầu trên bố. cỡ: 48x 36in.
Vương Ngọc Minh
..
November
ở dưới tháng mười một này
còn bao lâu nữa thì trí nhớ tôi mất tích ạ?
hỏi tức trả lời
rồi đây- người ta sẽ đem vất bộ mặt tôi mang (vác)
xuống ba tấc đất
lấp
ôi cha
bao năm qua
bộ mặt tôi mang (vác!) khá xoàng xĩnh/ nhưng
quái- nom- ai ai thảy đều cho “đấy
bộ mặt cực kì nghiêm trọng!”
ối
chẳng qua do chưa kiểm duyệt thôi
quí vị có thể bảo “nó thể hiện sự nghiêm trọng quái quỉ!”
cũng đặng
có thậm xưng (lắm!)
không? là thi sĩ
giả như ở chút hơi tàn
cá nhân tôi (nói thực!) chả ước- miễn còn ở cùng trời
sống cuối đất
thì khua miệng chén
cốt sao thành giọng kèn (tiếng uyển!)
mỗi ngày vẽ hoa
thả đầy đường nâng bước phụ nữ
đứng vị trí kẻ trí nhớ đã mất tích- sá gì thời gian
đúng không?
hiện tại
tôi chỉ mong hết còn hở chút tưởng tượng
lấy chuyện “CÒN ĐẢNG CÒN CÔNG AN” một sự thật trần trụi
bày biện hết cả lên tấm thân
và
tư duy kiểu phòng khách phải có sa- lông
(do thiên hạ giờ tư duy dạng vĩ mô!)
tuy nhiên
dẫu đến hơi thở cuối vẫn tiếp tục đánh lưỡi
bảy lần
trước khi tôi nói- bất kì điều chi
nhá!
mọi động tĩnh (vào phút cận tử!) xảy
diễn- luôn giữ vẻ tĩnh tuồng
cao ngạo
cần
– bật dậy làm người đầu tiêu (đi đầu!)
dẫn em
trong nổ lực thổi hơi thở khác vào thơ
(như vậy có to tát?)
bởi trí nhớ mất tích
nên nhớ
các tính cách nhập nhằng
đếch hiện hữu
tôi chỉ riêng miệng ngập chữ
từng bước- chắc nịch
chạy vào giấc mơ người sống
(giấc mơ Mỹ!)
kẻ chơi đao nhuần nhuyễn
kẻ hiểu rõ lẽ sống/ chết (trên đời!) do đó
chả bao giờ họ tung tẩy
điều duy nhất
có ra sao (!) tôi không thể nói “không thành có
có- nói thành không!”
vậy nghen.
..
To be adult.
tạm thời nằm xuống
tôi khép hờ hai mắt
nom giống con linh miêu canh trí nhớ (!)
và
chả thiết tập trung bất kì ý nghĩ dợn qua đầu
(dù xâm xoàng
hoặc tốt
hoặc xấu!)
giờ
đến tối mai
người ta điều chỉnh đồng hồ lui lại một tiếng
phát nhắm chặt hai mắt
nhưng
rõ ràng- phải nói
gắng lắm tôi mới khỏi bật khóc
điên đảo
(quái quỉ) ngồi dậy
chỉ nhớ chuyện xảy/ diễn- từ ngàn năm trước
chốc chốc
mọi thứ cứ như tái hiện ngay mắt
cùng lúc
có cảm tưởng sự va (đập) của chữ
khiến các sự kiện hiện tiền
phút trước
phút sau- tức khắc bị thiêu rụi
tôi còn biết ngày và đêm (thời khắc
hãy mặc kệ
chúng chết đi
rồi sẽ sống lại!)
không hề cường điệu
khi thú nhận tôi đang muốn nổi loạn
nắm hơi thở ra
vào- là nắm thực tại
gọi hai mươi bốn chữ cái
tôi bảo “bây nhìn tao đi
có xứng đáng ở đời này
không?” trong lúc lũ chữ nhìn
chằm chằm
đan mười ngón tay chắp lên bụng
tôi đường hoàng đứng
ngó!
..
Vương Ngọc Minh
Nguồn: Tác giả gửi thơ và tranh

















