Nguyễn Minh Phúc
Cà Mau chiều cuối năm
chút gió bấc hiu hiu chiều tháng chạp
trôi miên man nỗi nhớ tạt trong hồn
năm tháng cũ đau mảnh đời lưu lạc
sao là chiều sao cứ tím hoàng hôn
đâu cứ phải sông buồn mà sóng vỗ
em đâu chiều mà đã buốt lòng anh
sao phải nhớ một chân trời đổ vỡ
chiều cuối năm mưa tạt mãi không đành
ký ức đã phôi phai dần năm tháng
chợt quay về như chưa đã từng quên
em ở đâu ngút chân trời vỡ rạn
để tôi ngồi gom nỗi nhớ mông mênh
tình yêu cứ muôn đời là dang dở
như Cà Mau giờ không hết nỗi buồn
trời cuối năm lạc loài trên đỉnh nhớ
tôi một mình ngồi đếm vệt chiều buông …
Như vệt sương mờ
khi đời sống là những vầng trăng khuyết
cũng đành thôi khi ta chẳng kịp rằm
ngày tháng đó bên đời nhau cay nghiệt
hạnh phúc buồn như vũng tối trăm năm
có những lúc anh nhìn mình hỏi khẽ
phải thiên thu là cát bụi thăng trầm …
chôn lấp hết một phận người dâu bể
chưa kịp chiều thì ngày đã phù vân
cơn lốc cuốn một đời nhau tàn tạ
mưa trên sông và nắng úa trên ngàn
anh đã khóc trong mệnh đời tơi tả
đôi tay cầm không giữ được mù sương
trong hiu quạnh của nỗi sầu tê tái
anh ngồi nghe cơn gió buốt lưng chiều
ôm ảo vọng cuối chân trời mê mải
nghe lặng thầm vệt sương khói đìu hiu…
cuối năm 2017
Nhặt những đóa quỳnh
theo nhau về với nghìn trùng
mắt môi xưa đã mịt mùng tàn phai
gửi gì cho những sớm mai
sáng phơi niềm nhớ chiều phai nỗi buồn
là mênh mông dấu mưa nguồn
buổi về còn lại môi cuồng mắt cay
rã rời cơn mộng nghìn sau
người đi buốt lạnh cơn đau một trời
khẽ khàng những đóa quỳnh rơi
tôi về nhặt lấy đầy trời bão giông
cớ gì sáo đã sang sông
mà tôi còn đứng chờ trông chuyến đò
thôi người gom những cơn mơ
thả vào ký ức đành chờ lãng quên
tôi ngồi vớt bóng chênh vênh
đèn khuya chao ngọn buồn tênh đời mình…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















