Nguyễn An Bình
Lại về bảy núi
Thiên Cẩm Sơn
Lòng ôm đầy mây trắng
Vồ cao đá chập chùng
Phật cười rung ánh nắng
Chứa một trời bao dung.
Ngũ Đài Sơn
Đi không hết Nhà Bàng
Giếng khơi trong lòng núi
Có phải bàn chân tiên
Đã hóa thành cổ tích.
Phụng Hoàng Sơn
Tiếng phượng hoàng vỗ cánh
Soài So lấp lánh trăng
Cánh chim trên vồ Hội
Xao xác cả suối Vàng.
Ngọa Long Sơn
Thế rồng nằm uốn khúc
Vắt ngang chốn biên thùy
Đá xanh màu ngọc bích
Khói lam chiều bay đi.
Liên Hoa Sơn
Tre vàng tạo rừng thiền
Đài sen ai chợt ngộ
Náu thân chốn lâm tuyền
Người thành chim trong núi.
Anh Vũ Sơn
Sừng sững giữa đất trời
Có chăng loài anh vũ
Sân tiên không bóng người
Ngàn năm ai ngóng đợi?
Thủy Đài Sơn
Chìm trong lũ mênh mông
Đá trơ gan cùng sóng
Lạc giữa chốn bụi hồng
Tìm đâu hình với bóng.
Thất Sơn
đứng trên Bồ Hong
Bạn đi che bóng núi
Chén rượu chưa kịp mừng
Giữa Thất Sơn huyền thoại.
Châu Đốc 18/10/2018
Về nghe cỏ hát
Bao mùa hạt cỏ bay đi
Có ươm lại kiếp xuân thì cho nhau
Đất cằn, khô dấu, mai sau
Vết chân chim, rụng, kiếp nào đã quên.
Chia nhau mấy nhánh cỏ buồn
Ép trong thư cũ còn thơm suốt mùa
Thuở người xóa cả nắng mưa
Giấu lòng nhau để người xưa quên đường.
Tình thành cỏ dại phơi sương
Vàng phai mùi nhớ còn hương nồng nàn
Vô tình bóng cỏ phân vân
Ngậm rơi số phận xuống trầm luân thân.
Vê nghe cỏ hát dưới chân
Vẫn xanh như kiếp tình nhân thuở nào
Tóc người thơm mãi ngàn sau
Một thời nhẫn cỏ hằn đau da người.
9/10/2018
Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi


















