Quảng Tánh Trần Cầm
Một buổi sáng ở tu viện Pháp Vương
gửi Trang Chu, muộn
rạng đông ̶ ánh hồng nở rộ
nắng sớm sưởi ấm vòm cây
một ngày rực rỡ vươn dậy
và người nhẹ nhàng chấp cánh
vượt thoát ̶ bay vào lãng quên
như đã trăm năm
không một dấu chân
không một di ảnh
chỉ còn những cánh hoa jacaranda tím lịm
rơi rụng trên tượng đá nứt chân
mắt đăm chiêu dõi về
bên nầy, hay bên kia dòng đời?
nào ai biết
nào ai hay
Mót pecan
sau trận gió lớn
tôi hối hả lượm hột hồ đào
mót nhanh trước khi cơn mưa vụt đến
mường tượng như tôi mót chữ nghĩa trong năm qua
những bao bố tời
bề bộn trong nhà xe
hỗn mang trong tiềm thức
mịt mờ trong ký ức
như những hột hồ đào vung vẩy trước gió
như kim đồng hồ chạy ngược về buổi sơ sinh
êm ả trong lòng mẹ
nghe lời ru, nhịp võng man mác ân tình
Ngẫu nhiên chúa nhật
nếu nghe chạm một lần nữa
tôi sẽ nứt và vỡ vụn như sao băng
nếu nghe vịn một lần nữa
tôi sẽ ngã sấp mặt, lỗ mũi ăn trầu
nếu nghe cõng một lần nữa
tôi thà làm lục vân tiên ̶
nàng nhăn-mặt-nhíu-mày phán
chàng lặng thinh hòa giải, hòa hợp cùng
đầu gối
mèo ốm
chó tương tư
nàng ngồi chồm hổm như người mẫu vô tri
chàng rị mọ tạo hình thần tượng của cóc, nhái, ễng ương
khi chai merlot cạn kiệt
nàng cất tiếng quềnh quang nẫu ruột
chiều chúa nhật buồn cũng qua
Quảng Tánh Trần Cầm
Nguồn: Tác giả gửi