Nguyễn An Bình
Thiếu nữ và hoa mimosa
dinhcuong
Núi đồi phương đông
Tặng người bạn phố núi Ng.Th.Nga
Chập chùng núi – chập chùng mây
Chân lang thang bước – một ngày mù sương
Cỏ đồi phố núi đông phương
Hồn mê mẩn ngụ cuối đường rêu phong.
Bạt ngàn gió – bạt ngàn thông
Tiếng chim hoang dã – mênh mông dốc đèo
Đá vàng một cõi buồn theo
Cây cô đơn đứng cheo leo giữa trời.
Rừng trong phố – rừng trong tôi
Nhớ em tóc xõa một thời thanh xuân
Lá rơi sao lại ngập ngừng
Phải chăng mây khói hóa thành giấc mơ?
Lung linh lệ – lung linh hồ
Xanh thăm thẳm giấu – sợi tơ kiếp nào
Nụ tình nở giữa chiêm bao
Đã trôi biền biệt cuốn vào cõi xưa.
Thì thầm nắng – thì thầm mưa
Suối sông vừa kịp tiễn đưa tôi về
Sớm mai bỏ lại núi đồi
Mình tôi xuống núi ai ngùi trông theo?
24/8/2019
Khi ngồi chờ nắng lên
Ngày mưa – Ta ngồi đợi nắng lên
Từng giọt mưa tan chảy quanh thềm
Vô tình mưa suốt từ năm trước
Ta lại chong đèn ngủ dưới hiên.
Có lẽ mưa nhiều hơn ta nghĩ
Nên nắng âm thầm ngủ rất sâu
Ta ngồi thức trắng soi mộng mị
Thương mắt người đẩm ướt đêm thâu.
Rộn tiếng trống trường – em có nghe
Ríu rít chim sâu gọi qua hè
Nhớ bước chân người sao xa quá
Vai có còn – vương mấy lá me?
Ngồi nghe thác đổ trong lòng núi
Sông đi uốn khúc tắm mây mù
Chỉ thấy chuồn chuồn vừa chớp cánh
Cuộc tình bỗng chốc hóa thiên thu.
Em thành sợi nắng qua sông rộng
Nụ hoàng hoa đâu nở bên người
Mưa trăm năm buồn trôi như bụi
Lạnh một kiếp người – nắng có rơi?
28/8/2019
Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi