Thủy Như

Mỗi thứ bảy, vợ chồng tôi thường chở các con đi ăn sáng với ông bà nội của chúng nó. Nếu bận buổi sáng, thì chúng tôi về ăn tối với ông bà. Thời buổi dịch bệnh Vũ hán, chúng tôi phải bỏ thông lệ này vì ba mẹ anh đã ngoài 80 sẽ nguy hiểm hơn khi mắc bệnh này. Cứ mỗi hai tuần, tôi nấu một món ăn khi đến thăm ba mẹ anh. Chúng tôi nói chuyện với nhau trong vườn trước nhà, đeo khẩu trang và giữ khoảng cách 6 feet. Mỗi tuần chúng tôi và các con Facetime nói chuyện với ông bà.
Một cuối tuần khi anh đến cắt tóc cho ba anh, anh trở về với mấy thùng đầy ắp đồ đạc lỉnh kỉnh. Anh giải thích, “ Ba chắc là chán ngồi trong nhà nên dọn dẹp garage. Những đồ này là của ông nội để lại. Ba biểu đem về nhà mình.” Lúc còn độc thân thường hay sưu tập gốc gác của gia đình trước khi đến Mỹ. Vả lại, anh là con trưởng nam. Chắc vậy nên ba anh giao cho những thùng đồ đó. Anh gọi các con đến để xem những món đồ của ông nội anh để lại. Tấm gia ấn anh đã giúp tìm người chạm khắc. Những bài báo và thư từ của ông bà nội lúc sinh tồn. Mấy cái chậu nhỏ với nhiều hình dáng, kích cỡ và có in nổi chim hoa lá trang trí bên ngoài. Những chậu này chắc là ngày xưa ông nội trồng cây kiểng bonsai. Những dụng cụ nhà bếp làm bằng tre và gỗ, có những cái dường như chưa dùng lần nào. Một cái ghế gỗ nhỏ (stepping stool) thật vừa vặn cho nhà bếp của tôi. Anh nói, “Có thể cái ghế này được đóng ở trại Manzanar.”
(more…)