Archive for the ‘Thủy Như’ Category

Thủy Như

Tuổi thơ tôi là những chuỗi ngày với nghèo khó và tủi nhục. Ba bị giam trong tù cộng sản. Mẹ không còn được làm cô giáo mà phải bôn ba chợ búa nuôi bốn chị em chúng tôi. Bữa ăn nhiều khi không đủ no nói chi đến đồ chơi cho tuổi nhỏ. Chị em tôi cũng còn hơn mấy đứa trong xóm bởi chúng tôi có bộ đồ chơi nhà bếp mà chị tôi có được trước năm 75. Mẹ ráng mua cho cậu em út một bộ chữ cái bằng nhựa để ráp vần. Tôi và cô em kế thường chơi bán đồ hàng và nấu ăn với vài đứa nhỏ trong xóm với bộ đồ chơi nhà bếp của chị.
(more…)

Thủy Như

Mỗi thứ bảy, vợ chồng tôi thường chở các con đi ăn sáng với ông bà nội của chúng nó. Nếu bận buổi sáng, thì chúng tôi về ăn tối với ông bà. Thời buổi dịch bệnh Vũ hán, chúng tôi phải bỏ thông lệ này vì ba mẹ anh đã ngoài 80 sẽ nguy hiểm hơn khi mắc bệnh này. Cứ mỗi hai tuần, tôi nấu một món ăn khi đến thăm ba mẹ anh. Chúng tôi nói chuyện với nhau trong vườn trước nhà, đeo khẩu trang và giữ khoảng cách 6 feet. Mỗi tuần chúng tôi và các con Facetime nói chuyện với ông bà.

Một cuối tuần khi anh đến cắt tóc cho ba anh, anh trở về với mấy thùng đầy ắp đồ đạc lỉnh kỉnh. Anh giải thích, “ Ba chắc là chán ngồi trong nhà nên dọn dẹp garage. Những đồ này là của ông nội để lại. Ba biểu đem về nhà mình.” Lúc còn độc thân thường hay sưu tập gốc gác của gia đình trước khi đến Mỹ. Vả lại, anh là con trưởng nam. Chắc vậy nên ba anh giao cho những thùng đồ đó. Anh gọi các con đến để xem những món đồ của ông nội anh để lại. Tấm gia ấn anh đã giúp tìm người chạm khắc. Những bài báo và thư từ của ông bà nội lúc sinh tồn. Mấy cái chậu nhỏ với nhiều hình dáng, kích cỡ và có in nổi chim hoa lá trang trí bên ngoài. Những chậu này chắc là ngày xưa ông nội trồng cây kiểng bonsai. Những dụng cụ nhà bếp làm bằng tre và gỗ, có những cái dường như chưa dùng lần nào. Một cái ghế gỗ nhỏ (stepping stool) thật vừa vặn cho nhà bếp của tôi. Anh nói, “Có thể cái ghế này được đóng ở trại Manzanar.”
(more…)

Thủy Như

Thời buổi coronavirus Vũ hán này, vợ chồng con cái mỗi người ôm một cái máyđể học hành và làm việc online. Mỗi ngày tôi nhận không biết bao nhiêu emails, messages, phone calls từ sở làm của xếp lớn, xếp nhỏ, xếp bé…. Nào là cập nhật thông tin về virus, tài liệu huấn luyện để làm việc online, tường trình công việc, vân vân và vân vân. Chưa hết, trường học của hai con cũng gởi emails và tin nhắn không ngừng. Hết học khu, rồi đến trường học, rồi tất cả các thầy cô. Bắt đầu từ sáng sớm là tin nhắn cho những lớp học trong ngày. Tối đến là những thông báo cho ngày mai. Đọc và trả lời emails mờ mắt. Nhưng hai ông con nhỏ của tôi thì mừng hết lớn vì được ôm máy mỗi ngày mà không sợ bị la rầy.
(more…)

Thủy Như
Kính tặng cô Ngọc Báu, cô giáo dạy Văn trường Tam kỳ II, 1979-1980

Lúc còn nhỏ, tôi thích có ông bà ngoại như mấy đưá nhỏ trong xóm vì tuị nó nói ông bà ngoại hay cho quà. Ông bà ngoại tôi đã mất nên tôi chẳng được như tụi nó. Nhưng mà tôi có vườn của ngoại, nghe rất thơ và tha thiết. Hơn bốn mươi năm nhưng tôi vẫn nhớ như in khu vườn của ngoại. Tôi nhớ ngày còn bé tí, ba tôi chở chị lớn và tôi về thăm quê ngoại. Tôi chẳng nhớ cảm giác đi xe máy hay là đường xa. Có lẽ tôi ngủ suốt từ nhà đến quê. Ông bà ngọai tôi mất khi tôi vừa chào đời. Cậu tôi, con trai duy nhất của ông ngoại, có vợ con, nhà cửa và đi làm dưới thị xã nên nhà ngoại đóng cửa nhờ mấy người bà con trông nom.
(more…)