Trần Đình Sơn Cước

Từ trái: Trần Đình Sơn Cước, Lữ Quỳnh, Trần Doãn Nho, Hoàng Ngọc Biên
Nếu ” một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, thì tôi phải đổi cách xưng hô với nhà văn Lữ Quỳnh bằng Thầy và em. Trong phần giới thiệu tiểu sử của ông đã ghi “… học sinh Quốc Học, Huế năm 1959-1961. Dạy học trường Bán Công Vinh Lộc 1962-1963…”. Như vậy, sau khi vừa rời khỏi bậc trung học, ông chỉ làm nghề gõ đầu trẻ vỏn vẹn một niên khóa tại quê nhà, rồi sau đó ông theo nghiệp binh mãi cho đến ngày tàn cuộc chiến. Tôi là lứa học trò thuộc niên khóa duy nhất đó. Những bạn học cùng lớp với tôi thuở ấy như Lam, Hòe, Son, Trứ… thường chỉ biết gọi ông là thầy Ngô (tên thật), mà không biết ông có viết văn với bút hiệu Lữ Quỳnh. Thầy dạy môn quốc văn lớp đệ lục với bài bình giảng ” Tâm sự chiếc giường hư” của Xuân Diệu rất hay và truyện “Anh phải sống” của Khái Hưng thật cảm động… . Riêng tôi, không hiểu do cơ duyên nào, không gọi ông bằng thầy mà lại được thân thiết gọi ông là anh Quỳnh.
(more…)