Archive for the ‘Trương Đình Phượng’ Category

Trương Đình Phượng

thieu_phu_om_dau_ngoi_buon

Vũ chầm chậm quay lại nhìn Phương. Đêm loang máu. Một thứ máu nghẹn đặc và khăm khắm. Trên khuôn mặt Phương từng giọt lệ nhểu xuống gò má xanh xao, như những giọt ký ức đã bị người ta vắt kiệt hồng cầu.

Phương nói:

– Anh Vũ, anh đừng làm như thế, đừng bắt em phải rời bỏ nơi này, Vũ ơi. Em yêu anh, dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện nhưng em không trách anh Vũ ạ. Tất cả là do số phận nghiệt cay đã trút xuống cuộc đời bất hạnh của chúng ta.

Vũ cúi đầu, giọng buồn thảm:

– Phương đi đi, hãy xem như với em tôi đã chết lâu rồi. Tôi còn có thể làm gì với một mảnh hồn nhơ nhớp đây?

Phương nhìn Vũ, đôi mắt ngập tràn thương yêu và thống khổ. Đêm sền sệt thêm.
(more…)

Trương Đình Phượng

hunter

Gã thợ săn

 
Viên đạn cuối cùng rời nòng
con chim vừa ra ràng : gục chết
bầu trời mùa xuân hoen màu máu
mặt trời vỡ đôi
Gã thợ săn nhìn đôi tay mình
cả quãng đời làm kẻ hủy diệt kéo về trong mắt
Gã khóc
những giọt đằng thấm vào đất lạnh
nơi ấy mọc lên loài hoa
…lương tri !
(more…)

Trương Đình Phượng

tre_an_xin

Mưa. Những con đường chìm trong màn nước bàng bạc. Những chiếc xe lao qua vội vã. Những bàn chân tất tả bước trong im lặng. Con bé ăn mày đứng nép mình bên một mái hiên nhìn mưa rơi. Nó đưa tay hứng những hạt mưa, miệng lẩm nhẩm hát.

“Mưa rơi
Rơi đến bao giờ
Gió mưa
Mưa gió
Mịt mờ lòng đau
Những bàn chân lạc
Dấu nhau
Chiều qua phố
Mưa buốt nhàu tâm tư…”

Hôm trước nó dừng chân xin ăn bên một quán phở nghe một ông nhà thơ ngâm nga mấy câu đó, nó thấy hay hay nên nhẩm nhẩm học thuộc. Là đứa trẻ không được học hành nó cũng chả hiểu mấy câu thơ ấy nói về cái gì…
(more…)

Trương Đình Phượng
(Như nén tâm hương thân thương gửi tới người gái điếm ấy. Cầu mong linh hồn em ở cõi hư vô thanh thản)

thieu_phu_om_dau_ngoi_buon

Phụng không một lần quay lại nhìn tôi. Dường như lúc này đây với Phụng chỉ có khoảng thinh không kia là bạn. Tôi lặng lẽ ngồi bên Phụng nghe buổi chiều rớt từng giọt xuống bờ vai. Trên nền trời từng cụm mây uể oải trôi đi như những mảng lòng lạc xứ. Đang là mùa thu. Từng làn gió heo heo lạnh se sắt thổi làm những chiếc lá vàng giật mình lìa cành phủ đầy mặt đất. Chung quanh chỗ tôi và Phụng ngồi như bao trùm một tấm voan màu vàng, cái thứ màu ngai ngái buồn dễ khiến tâm hồn con người tìm về nhau để đồng điệu, cảm thông. Tôi đã nghe câu chuyện của Phụng rất nhiều lần, lần nào cũng chỉ từng đó chi tiết, nhưng không hiểu sao chiều nào ra ngồi đây tôi vẫn luôn muốn nghe Phụng kể đi kể lại và tôi thấy cõi lòng tôi rung lên từng vi mạch thương xót.
(more…)

Trương Đình Phượng

an_may_va_cho

Chiều. Những chiếc lá vàng lặng lẽ chao xuống vệ đường nằm trơ tấm thân da bọc xương, những bàn chân ngang qua dẫm tan tành xác lá. Một con chó ghẻ lê la đi tìm miếng ăn. Đã ba hôm rồi nó không có cái gì vào bụng. Tai nó vểnh lên chừng như nghe ngóng, hai chiếc mũi hểnh lên hít hít.

Nó mon men vào quán phở. Buổi chiều khá thưa khách. Nó len dưới những gầm bàn mong tìm thấy chút thức ăn thừa. Một lão nhà giàu đang sì soạp húp nước lèo trông thấy con chó ghẻ lão vội ngừng ăn xì xằng:

– Chó ghẻ… kinh quá!

Mụ chủ quán béo phúng phính vội vã chạy tới xin lỗi rối rít và xách gậy xua đuổi con chó. Con chó ghẻ hốt hoảng cong chiếc đuôi nhớp nháp chạy chối chết…
(more…)

Trương Đình Phượng

song_ong_doc

Một hôm về

một hôm về lơ ngơ góc chợ
hỏi con kiến nhỏ – tuổi mùa xanh
một hôm về chênh vênh ngõ vắng
hỏi con dế già – tuổi mùa phai
một hôm về lênh đênh sông lạnh
hỏi con cá mù – tuổi mùa khô
một hôm về lạc loài phố thị
thầm hỏi chính mình – tuổi mùa tươi !!!???
(more…)

Trương Đình Phượng

chim_bien-dinh_cuong
Chim biển
dinhcuong

Loài chim trên hòn đảo vô danh

Một lần con gió đi qua hồn tôi
thủ thỉ về loài chim nơi hải đảo vô danh
bốn mùa say mê sóng nước
vô tư sống bầy đàn !!!!
với chúng thời gian chỉ là những hạt sỏi trần
bầu trời bó chặt trong khuôn hình cố hữu
chúng tự hát ngợi ca mình và đồng loại
những mùa xuân và những mùa đông !?!
từng thế hệ nối nhau sinh ra rồi chết
dĩ nhiên và tầm thường!
con gió trước lúc tiếp tục chuỗi hành trình
hứa sẽ còn trở lại
kể tôi nghe về loài chim nơi hải đảo
và trận chiến sinh tồn !!!
(more…)

Trương Đình Phượng

pho_dem

Có thể em về tôi đã đi

Em này
có thể ngày mai em về
cũng là khi tôi đã đi xa
chỉ còn đó linh hồn phố cũ
và con gió nằm rên trên xác cỏ
đã từ rất lâu
một mình vâng chỉ một mình tôi
kiên trì đo chiều sâu từng giọt lệ
đêm nối tiếp đêm
len tàn tro nguội lạnh
khêu dậy trong tôi cô độc tận cùng (more…)

Trương Đình Phượng

pho_dem

Phố đêm

hoang hoác góc phố đêm
những ánh đèn ốm
mỏi mệt phả màu
điếu thuốc tàn
khói buồn còn vảng vất
lưỡi gió liếm dần nỗi niềm chân thật
trả lại cho ta ký dấu giả vờ…
tự nắm tay mình
khát mùi hương meo mốc
gom bước độc hành
nhớ vị bàn tay…
tình yêu hoang vu tự độ xa vời
em thành bài thơ nhàu úa
đem nay ta lục tìm trong ngăn lòng cũ kỹ
chợt thấy hồn xưa tê tái trở mình
hoang hoác góc phố đêm
trơ xác lá vàng
những ánh đèn say ngủ
gió phũ phàng lật tung chăn phố
ta dìu ta về gác nhỏ
mồ côi….
(more…)

Trương Đình Phượng

me_gia_non_la_ta_toi

Xao xác gió
Đồng chiều
Liêu xiêu dáng mẹ
Lưng còng cõng mấy mươi năm
Thăng trầm…
(more…)