Archive for the ‘Lý Quang Hoàn’ Category

Ở đâu đó

Posted: 23/12/2020 in Lý Quang Hoàn, Thơ

Lý Quang Hoàn

Ở đâu đó…
là vùng ký ức nhoè nhoẹt những gam màu rực cháy
trên tấm “canvas” bất động
Phía sau là những tiếng thở dài nồng mùi ham hố
Đêm nhiệt đới tràn đầy sự phản trắc
Điều còn lại của một ngày là những rã rời
Ngôn ngữ lúc này quả là vô ích
Từng con chữ tan chảy và bốc hơi theo cách riêng của chúng
trong đầu nồng nặc toàn mùi thuốc súng
Tiếng bom đạn gầm rú trong đêm
Những bóng ma …
đang lũ lượt quay về
Hành trang là những balô đựng đầy quá khứ
(more…)

Lý Quang Hoàn


Người thổi kèn
dinhcuong

Rồi nàng …
cũng sẽ quên đi những khuôn mặt nhàu nhoè
Để trở về ngật ngừ trong chiếc ghế phủ màu dĩ vãng
Cơn say nàng đêm qua hình như vẫn chưa giã
Những giọt rượu cuối cùng đã tràn một bờ môi
Những tiếng thở dài vút ra từ vòm cổ hao gầy
Sau lưng nàng hình như mùa thu đang bỏ đi …
(more…)

Lý Quang Hoàn

hình như rượu vẫn chưa đủ nồng để gục say
Bóng chiều thấp thoáng loay hoay cùng nỗi buồn tuyệt vọng
tôi không phải là kẻ giả danh để có thể làm những điều khuất lấp
và những cánh chim bằng cứ mãi hoài tung theo gió
tiếng gọi bầy đàn mãi rú lên những tiếng kêu bi thương vào những sớm mai
cùng lúc là những chuyến bay đổ về thành phố mang mầm dịch bệnh
(more…)

Lý Quang Hoàn

Những vòng quay tuyệt vời của khúc luân vũ xưa
Những sợi kẽm gai giăng ngang mỗi một cuộc đời
Giống như những rào cản vô hình
mà chúng ta cứ cố tình vượt qua
mọi thứ trở nên chập choạng sau những cú ngã như trời giáng
Chiếc xe lửa với những khoang tàu trống rỗng từ Grand Rapid với con đường sắt nối liền Chicago …
Tôi đã bắt đầu một chuyến hành trình mà chẳng biết đi về đâu …
Những con đường dài vô tận hai bên tuyết phủ đầy …
Sự vô vọng như những chiếc cầu nối liền hai bờ tuyệt vọng

(more…)

Lý Quang Hoàn

Những chuyến xe lửa chạy ngang qua thành phố
Lập đi lập lại cuộc hành trình nhàm chán… đi và về… trên những cung đường
đơn điệu, buồn rầu như những điếu thuốc ngủ vùi trên môi…
vẫn không làm nhạt nhoà đi tôi và nỗi nhớ em trong những ngày tránh dịch…
Những ngày ngồi nhớ lại cuộc tình rã rời…
em và những giọt nước mắt chia phôi…
“Phải chăng là những giọt nước mắt cá sấu?”

Xa cách và hoài nghi lẫn nhau trong mùa dịch bệnh
một nụ hôn còn chưa có nói chi chuyện xa xôi…
Thành phố ngập ngụa sự chết chóc
những buổi trưa mùa hè tuyệt vọng…
(more…)

Lý Quang Hoàn

Phải bám vào một điều gì đó để sống dù biết là mơ hồ và dù tất cả chỉ là những mảnh vụn vỡ sau ô kính và bên ngoài là cơn mưa… Haizaaaa… biết nói sao đây!

Lại một ngày nữa trôi qua trong cái không khí ẩm ướt và giá rét của mùa đông hình như vẫn còn luẩn quẩn đâu đây. Quang chụp vào tai mình cái headphone và chìm đắm trong dòng âm nhạc trữ tình của Giovani Marradi như để lãng quên đi những tiếng nói chì chiết nặng nhẹ của gã chủ cho thuê phòng trọ.

Lê la đến đất Mỹ vừa chẵn năm năm sáu tháng ngoài… Vừa đi làm vừa đi học, thay đổi công việc và nhà trọ như chong chóng. Cứ làm công việc này dăm ba tháng, chán lại bỏ rồi đi tìm công việc khác vì vậy chuyện chậm trễ trong việc thanh toán tiền nhà trọ và phải nghe những lời chì chiết nặng nhẹ là chuyện cơm bữa hàng ngày đối với Quang. Hôm nay cũng vậy, đã quá hạn thanh toán hơn ba ngày rồi vì vậy lão chủ nhà người Brazil lại sang nhắc nhở và nặng nhẹ.
(more…)

Lý Quang Hoàn

Trong khi chờ Giáng Sinh

Những căn nhà hàng xóm
đã vội vã chăng đèn và kểt hoa
cho mùa Giáng sinh sắp đến …

Tôi đã ngồi im lặng trong bóng tối
bên hàng hiên buốt giá
Cùng trí nhớ tật nguyền
Phì phèo dăm điếu thuốc
nhâm nhi vài chai bia
Bud Light chính hẩu!
bia Mỹ chứ không phải loại
xoàng …
Chỉ năm đô một lốc
Thoải mái và miệt mài
Mỗi đêm chừng vài lốc
Cũng đủ để say sưa
đủ quên đi ngày tháng…
bên những người tình đã bỏ đi …
Để tôi chơ hơ chốc hốc bên giòng
chảy cuộc đời …
(more…)

Lý Quang Hoàn

Ngày còn trẻ tôi vướng phải rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như hay đi chơi khuya, la cà các quán bar nốc rượu mạnh, tán dóc với bọn bạn vừa trai vừa gái, sau đó cả bọn kéo ra ” Dốc sương mù ” (1)  làm thêm vài chai bia và một cái lẩu cá hú rồi ngất nga ngất ngưỡng tìm đường về nhà. Mấy đứa bạn luôn luôn đòi chở về nhưng tôi lại thích lang thang trên đường khuya một mình.

Dạo ấy ba tôi là người rất nghiêm khắc và ông không thể nào chấp nhận có một đứa con hoang đàng chi địa như tôi. Vì vậy mỗi buổi tối sau bữa cơm ông gầm gừ nhìn tôi và nói, “Nhớ về sớm, còn khuya quá thì xéo mẹ mày đi đâu cho khuất mắt. Tao không có cái loại con trời đánh như mi.” Nhưng ông nói thì nói và tôi đi thì vẫn đi.
(more…)

Lý Quang Hoàn


Pregnant Woman in Repose
Deborah Sorrentino

Khi người đàn bà cuồng nhiệt …
Lúc ấy gã ta trông giống như những điểu thuốc lá nhàu nhoè cuối cùng …
trong chiếc bao thuốc ẩm mốc nằm sâu trong túi quần màu ka ki bợt bạt
Thành phố bất động, không một ánh đèn
Những bước chân rón rén, thì thầm trong bóng đêm mù quáng …
Mọi thứ dường như hụt hẫng …
Nỗi niềm đau xót tràn ngập tim
Giống như ly rượu vang rót hoài không vơi
Tiểng hát uất nghẹn của người ca sĩ già vang lên nửa chừng nửa đỗi
Di chứng của cơn đau một nửa bên đầu lại xuất hiện
Gã bước đi lảo đảo như cánh diều no gió
Hàng cây palm ngoài phố vẫn im lìm bất động
Những câu thơ vô tri giác không nói lên được điều gì  (more…)

Khóc bạn

Posted: 03/07/2018 in Lý Quang Hoàn, Thơ

Lý Quang Hoàn


Trạch An – Trần Hữu Hội (1955-2018)

Chiếc dù hình lục giác không đủ che những vạt nắng cuối cùng của buổi chiều tháng năm …
Trời nóng như nung và những ly bia rời rạc

Lòng buồn thiu như không một áng mây bay.
ngùi ngùi nghĩ về mi như một thoáng chia xa
Thế là sáng nay tao bỗng nghe tin dữ
Cũng không ngờ là mày lại ra đi theo gót Huỳnh Do …
Tiếp tục bỏ bạn bè … Tiếp tục những chuyến đi xa …
về nơi cố quận … (more…)

Lý Quang Hoàn


Thiếu nữ trên đồi Đà Lạt
dinhcuong

Khu vườn mộng mị

1.
Em. Khu vườn mộng mị!

Hôm nay tôi lại vào vườn em chơi. À hình như khu vườn tràn đầy cỏ hoa và em đang đợi chờ “cơn mưa đầu mùa”?

Tôi cũng vậy. Tôi đang đợi chờ em như đợi chờ mùa xuân. Cho cây cỏ trong lòng tôi đâm chồi nẩy lộc. Vâng, mỗi ngày tôi đều đến vườn em chơi.

Và tôi đang đợi.

2.
Như một thói quen không thể nào quên, đêm nay tôi lại đển vườn em. Để được dạo chơi trên những cung bậc lãng mạn, để cảm nhận được trái tim mình đang đập những nhịp đập hoang dã. Để được trò chuyện cùng em. Và chìm đắm trong giòng sông thơ, thấm đẫm hương tình ái, lên cao… lên cao…
(more…)

Tình cờ

Posted: 15/02/2018 in Lý Quang Hoàn, Truyện Ngắn

Lý Quang Hoàn

Quang quen biết Thục trong một dịp hết sức tình cờ, không biết điều này có phải là duyên phận hay không? Nhiều lần chàng đã tự hỏi mà không có câu trả lời.

Buổi sáng, Quang thức dậy sớm tự pha cho mình một tách cafe đậm đặc, trầm ngâm hồi tưởng về một quãng đời trong quá khứ… Vậy mà đã mười lăm năm rồi chàng sống kiếp sống đơn độc sau lần thất bại trong cuộc sống hôn nhân và tình ái. Lầm lũi đi về trong căn nhà vắng lặng, ngoài bóng tối và âm nhạc.

Mỗi ngày sau bữa café sáng, như một thói quen hàng bao năm, bước ra hàng hiên trước nhà, châm cho mình một điếu thuốc và ngồi im lặng hàng giờ nhìn bâng quơ về phía chân trời trước mặt như một cách hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong đời… cho đến khi chiếc xe đưa thư đến, chàng ra mở thùng thư và lửng thửng bước vào nhà, lục trong tủ lạnh ăn một cái gì đó rồi nằm thừ người mơ mơ màng màng trên giường cho đến giờ đi làm. Ngẫm đi ngẫm lại chàng thấy bạn bè, đồng nghiệp nói cũng có lý: Cuộc sống vô vị thật. Nhưng biết làm sao được, chàng đã quen với cung cách sống như vậy trong nhiều năm dài như một cách tự đày đoạ mình và chàng không muốn thay đổi. Nỗi sợ hãi và sự ám ảnh trong quá khứ vẫn còn sờ sờ trước mắt, như một vết sẹo hằn sâu trong tâm hồn …
(more…)

Lý Quang Hoàn

Có phải là em …
người đàn bà rất lạ,
Tôi đã gặp Vào một buổi chiều tháng chạp
trên tay em là một hoa đóa hồng,
đóa hoa mang màu phấn nhạt
đôi mắt em đậm màu sương khói
Cùng khuôn mặt ngái ngủ
Em thức trắng nhiều đêm
Em thu mình trong chiếc măng tô,
chiếc măng tô màu dạ xám …
Tên nỗi buồn sâu kín đời em
(more…)