Trần Mộng Lâm
Một truyện ngắn của nhà văn Vũ Thư Hiên mà tôi đọc được mới đây, do một người bạn gửi tới, làm tôi suy nghĩ mung lung. Câu truyện kể về cuộc tìmh duyên của 2 đưá trẻ sinh ra và lớn lên tại hải ngoại. Chúng yêu nhau và muốn nên vợ, nên chồng. Một câu truyện tầm thường, như trăm ngàn truyện tình khác. Câu truyện chỉ trở nên éo le khi hai ông bố gặp nhau và phát giác về dĩ vãng của nhau. Ông bố của người con trai nhận ra được ông bố của cô gái chính là người công an việt cộng ngày trước đã ác ôn hành hạ mình khi còn ở Việt Nam, và ông công an cũng nhận ra được người cựu tù nhân của mình. Dĩ nhiên là họ không thể chấp nhận nhau nhưng tình cảm của 2 đứa trẻ quá lớn, nên phe nhà trai đành phải chọn giải pháp là cho ông bố vắng mặt, để cho ông Vũ Thư Hiên, trong ngôi thứ nhất trong truyện, thay mặt phụ thân của tân lang, đứng ra cử hành hôn lễ cho hai trẻ. Sau khi chúng đã nên vợ, nên chồng, 2 ông bố vẫn không chịu nhìn nhau. Một năm trôi qua, rồi ba năm, bốn năm, họ gan lỳ trong quyết định của mình. Rồi một cậu bé ra đời, lớn lên trên quê hương mới, tổ quốc mới. Tác giả cho câu truyện chấm dứt ở chỗ một ngày kia, đứa nhỏ chập chững biết đi, trên một vỉa hè nước Đức. hai bên có 2 ông già nắm tay. Hai ông già này chính là ông nội và ông ngoại của câu bé, hai oan gia của một thời dĩ vãng xa xôi.
(more…)









































