Trần Trung Thuần
Vương Từ, môt thi sĩ. Có thể có người không đồng ý để cái dấu chấm sau câu năm chữ đó mà muốn thay vào dấu hỏi hoặc dấu than. Sao cũng…ngộ! Ngộ là như thị. Ngộ là nghi ngờ. Ngộ là vậy mà không là vậy. Phần tôi, cái ngộ của tôi về Vương Từ: Vương Từ Một Thi Sĩ.
Trước 30 tháng Tư năm một ngàn chín trăm Bảy Mươi Lăm, tôi không quen – biết hay có đọc một bài thơ nào của tác giả là Vương Từ. Hồi đó, rất nhiều năm sau đó, tôi hoàn toàn không biết gì về Vương Từ. Từ năm 1990, ở Mỹ, ở California, đúng hơn ở Quận Cam, Orange County, Tiểu Bang California, Mỹ, tôi mới gặp Vương Từ, chào anh và bắt tay anh sau lời giới thiệu của nhạc sĩ Nguyễn Phúc Liên Kỳ. Nhạc sĩ Nguyễn Phúc Liên Kỳ cho tôi biết Vương Từ là bạn học ngày xưa ở Huế, Vương Từ lớn lên và làm việc ở Huế trong guồng máy chính trị Việt Nam Cộng Hòa. Vương Từ nắm tay tôi siết chặt, anh cười vui, những lời đầu tiên sơ ngộ rất nồng nàn và rất Huế. Cái giọng Huế tôi yêu…và tôi có cảm tình đặc biệt với anh ngay…Tôi theo nhạc sĩ Nguyễn Phúc Liên Kỳ đi đây đi đó, thỉnh thoảng ghé lại nhà Vương Từ…nhậu. Vương Từ ở nhà housing, một mình, cuối tuần bạn bè tới chung vui, nhiều lắm. Đa số là bạn Huế, một người Bắc là Phí Ích Bành, một người Thượng là tôi, một người Quảng Nam là Nguyễn Lương Vỵ, một người Nha Trang là Uyên Nguyên, một người Bình Định là Đặng Phú Phong, không thấy có ai là người Nam. Phí Ích Bành, Uyên Nguyên, Nguyễn Lương Vỵ, Đặng Phú Phong và tôi, tuy thiểu số, nhưng hòa đồng có lẽ nhờ bia và thuốc lá. Gặp Vương Từ là vui. Nghe chuyện trên trời dưới biển, lung tung beng, càng vui. Sảng khoái quá có nghe Vương Từ đọc thơ, bài ngắn bốn câu, Vương Từ không nói tên tác giả, anh em vỗ tay đôm đốp rồi thì lại dô dô! .
(more…)




















