Truyện Cổ Nhật Bản
Bắc Phong dịch từ bản tiếng Anh Chin Chin Kobakama do Lafcadio Hearn (1850-1904) chuyển ngữ.
Người Nhật thường phủ sàn nhà bằng các tấm thảm rất đẹp, dầy và mềm được dệt bằng những sợi rơm khô. Họ xếp các tấm thảm vừa khít với nhau đến nỗi người ta chỉ có thể nhét vào khe một lá dao mỏng. Các tấm thảm được người Nhật giữ sạch và thay mỗi năm. Họ không bao giờ đi giầy trong nhà và không dùng ghế như người Anh. Họ ngồi, ăn, ngủ và đôi khi viết trên sàn. Vì vậy các tấm thảm phải được giữ thật sạch. Trẻ con Nhật được dạy dỗ, ngay từ khi biết nói, là không được làm rách hay bôi bẩn các tấm thảm.
Các thiếu nhi Nhật rất là ngoan. Những du khách viết bài về Nhật Bản với thiện cảm thường nhận định thiếu nhi Nhật có tính vâng lời nhiều hơn trẻ cùng lứa ở Anh và ít tinh quái hơn nhiều. Các em không phá hay làm dơ đồ dùng, ngay cả đồ chơi của chính các em. Một bé gái Nhật không làm hư hại búp bê của mình. Không, bé săn sóc nó rất kỹ và giữ gìn nó ngay cả khi trở thành phụ nữ và lập gia đình. Khi trở thành người mẹ, có con gái, phụ nữ Nhật sẽ cho con gái búp bê của mình ngày xưa. Bé thơ sẽ lo cho búp bê giống như mẹ mình, và giữ nó cho đến khi trưởng thành, và cho lại con mình. Bé sẽ chơi dịu dàng với búp bê giống như bà ngoại của mình. Vì vậy, tôi – người viết câu chuyện nhỏ này cho các bạn – đã từng thấy những con búp bê hàng trăm tuổi, nhìn vẫn đẹp như lúc mới mua. Điều này cho thấy các thiếu nhi Nhật ngoan như thế nào; và bạn có thể hiểu tại sao sàn nhà người Nhật lại luôn luôn sạch sẽ, không bị rạch and phá hư bởi những trò tinh quái.
(more…)