Ngô Nguyên Nghiễm

Nhà thơ Âu Thị Phục An
Chui ra từ nẻo càn khôn hiu quạnh, hình ảnh mặc khải đầy vẻ hoang vu của bước đầu đi vào cửa ngõ luân hồi, để chập chững đứng lên trong một quá trình làm người. Nẻo đi trước mặt chưa có một định hướng, và suốt con đường hóa sinh còn vấp phải bao nhiêu lớp cát bụi ngăn cách tâm thức, đâu dễ tạo dựng hoàn mỹ hình tượng vững chãi cho kiếp người. Nguyên lý hầu như bất di bất dịch, suốt mấy ngàn năm mà ý thức con người vẫn trần trụi hoang sơ giữa vũ trụ thiên nhiên. Nhà thơ Âu Thị Phục An bày tỏ sự có mặt bản thể, bằng câu thơ chui ra từ một nẻo càn khôn hiu quạnh, lập dựng bối cảnh sân khấu lộ thiên hoang dại, thần bí cho một kiếp hóa sinh. Quá khứ từ đâu hiện hữu, ôm một tiền căn không rõ rệt, mông lung mờ mịt từ cõi vô hạn nào, hiu quạnh xuất hiện như một định kiếp. Giữa mênh mông lẻ loi hóa hiện như giọt tinh quang rơi rụng, từ kẽ hở của một đêm trăng, của đêm Nguyệt Thực. Thơ Phục An, nhiều lúc có nét sáng hóa kỳ quái và huyền bí như vậy, tạo dựng một khuynh hướng thi ca có nét sống mãnh liệt, đầy dương tính, pha trộn ý thức hóa sinh đầy rẫy hơi thở tiềm phục. Mở ngõ tử sinh cho gió bốn phương tràn ngập, mang âm sắc thinh lặng ngàn xưa lang thang về cõi sống… Mê đắm trong từng nét thở dài, mà vẽ lên bóng chiều xưa, sức sống tinh khôi cựa mình chồm lên cơn đau lạnh lẽo từ năm tháng nào. Vang dội thanh âm khát khao, kỳ vọng tụ hình, phá chấp và lập dựng, trong nẻo đời hư tạm là sự tự do trên cõi đi – về. Mặc ảo ảnh phù du phủ kín kiếp người lẻ loi, mặc lối du hành đang hủy diệt hay không hề tồn tại, người kỵ sĩ vẫn cỡi ngựa đen điên cuồng / chạy ngược tìm bóng… Thơ Phục An đầy rẫy những hình ảnh lập dựng sáng hóa một cách kỳ diệu, tức khắc giữa từng hơi thở, dù bình thản hay đang chơi vơi… Sự nắm bắt dòng thơ, không thể dễ dàng, vì sự đột biến trong thơ Âu Thị Phục An, nhiều lúc hóa hiện một cách kỳ lạ, giữa đạo và đời không tách biệt, hòa nắn nhào trộn tạo thành một sinh khí diệu hoặc, đầy hình tượng lập dựng một thế giới ảo giác, khác nẻo thường hằng: Phất lá cờ màu trắng / Đi trong im thinh… cái âm tính phục trang rõ ràng trong tiềm thức, thì tức khắc Cơn mơ tái sinh giục / ngày bừng lên hơi thở… hai dòng thơ chỉ cách nhau một câu chuyển hướng Phơi ngoài lồng ngực mở kế cận, để xuống hàng đầy nét phục sinh. Chính vậy, sự bay nhảy trong không gian sáng tạo của nhà thơ, hình như sự trộn lẫn tư thức và định mệnh thành một khối hoa cương ép chặt từng phẩn tử li ti, không thể phân chia. Dù trong đó, còn nhiều tư tưởng đối lập phải sống chung sinh tử cùng nhau, một loài thực vật thượng đẳng và một loài cộng sinh cần thiết trong một thế giới thai sinh bất khả kháng không thể tách rời, để tạo lập một vũ trụ riêng mình.
(more…)