Chân Phương

Dù chưa từng gặp nhau, Âu thị Phục An thân thiết với tôi như một người bạn cũ nhờ các sáng tác trên mạng của chị mà tôi thường đọc lại. Gần đây, chị gửi tôi đọc bản thảo thi tập mới, Rụng xuống Trăm Năm, gồm 70 bài dưới nhiều thể thơ.
Từ cổ điển qua tiền chiến, cho đến một số bài mang không khí thơ miền Nam 65-75 với âm hưởng Nguyên Sa, Bùi Giáng, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Phạm Thiên Thư…, nhà thơ của chúng ta chứng tỏ năng lực đọc và hòa nhập các dòng thơ Việt trước kia cũng như hiện đại. Đọc một mạch tập thơ của chị, tôi có cảm giác đây là một thi tuyển chọn các bài thơ chị đã viết từ thuở sinh viên cho đến hôm nay. Bằng chứng là nhiều bài nơi phần đầu tập thơ rất điêu luyện nhưng qui ước, chẳng hạn
i>Cỏ đã xanh rêu, bờ cỏ mục
Chân hoang dẫm đã gãy phiêu bồng
Ngựa cũng mòn chân về vọng động
Bốn mùa gõ nhịp khuấy hư không
(Đường mơ)
vỡ ra những phiến sầu lặng lẽ
gió mùa nằng nặng mấy sầu tư
…
luân hồi luân chuyển mờ con mắt
ai hẹn chờ ta giữa bể dâu
(Có khi)
(more…)