Nhật Lệ
Các câu hỏi [1] cho anh Bùi Chí Vinh (BCV).
1. Những bài thơ viết về biển Đông của anh ngay từ những năm 1979 đến 2012 đã làm rướm máu trong tim người đọc. Thơ ca phải chăng không bất lực trước nỗi sợ hãi và bá quyền? Và phải chăng nhà thơ không chỉ biết tụng ca, mà còn biết đau, biết tiên cảm, biết tỉnh thức người đọc? Anh nghĩ gì trước tình hình biển Đông dậy sóng trở lại hôm nay y như những lời “tiên đoán” của anh hôm qua?
BCV: Thi sĩ trước tiên vẫn là một con người. Con người đúng nghĩa “nhân chi sơ tính bản thiện” làm lành lánh dữ. Là con người nên thi sĩ phản ứng mạnh mẽ trước mọi dấu hiệu xâm lược của ngoại bang. Phản ứng dứt khoát không do dự không sợ hãi. Thậm chí sẵn sàng nhận nhiệm vụ hứng viên đạn bay về quê hương mình đúng với truyền thống “quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”. Tuy nhiên ngoài chức năng “con người” thì thi sĩ còn mang thiên chức của một nhà tiên tri. Một thi sĩ “thứ thiệt” bao giờ cũng đánh hơi, cũng “ngửi” ra trước đồng loại các hiểm họa của tương lai. Chính vì thế trong khi nhiều người giả vờ ung dung trước mối tình hữu nghị vớ vẫn Việt-Trung đầy ảo tưởng thì tôi đã thấy đó là “cái bẫy” mà những kẻ cầu an giăng sẵn cho mình. Bằng những bài thơ đánh giặc phương Bắc ngay từ năm 1978 tôi đã gióng lên tiếng chuông báo động cho mọi người cảnh tỉnh. Ngoài ra, bằng tư thế của một thi sĩ trực tiếp cầm súng trong đơn vị E10 đặc công thủy Rừng Sác đóng quân trên đảo Long Sơn lúc đó tôi đã viết như sau:
(more…)