Hoàng Quy
Anh còn có dịp về thăm quê nhà lần nữa hay không ?
Nắng chiều vẫn trôi bên sườn dốc núi Cà Tang. Những vạt nắng mùa xuân thấp thoáng trên những cánh rừng xanh biếc xa xăm. Thời gian như ngậm ngải tìm trầm biền biệt trong không gian vô tận. Con sông Thu Bồn chìm khuất trong bóng núi, nghìn năm còn ở lại bên bờ viễn mộng cỏ hoa.
Trưa hôm ấy, tôi đứng trên cầu Bà Đội. Cây cầu đã khác xưa. Những nà bắp dưới chân cầu đang trổ bông. Trong ngọn gió trưa còn thoảng mùi hoa cải đương xuân. Màu xanh của bắp, của nương dâu, vẫn như ở chốn nầy, phía bên ấy, sau những mảnh vườn xanh lá kia là nhà cô tôi. Ngôi nhà ba gian đầy ắp những tiếng cười, nguồn vui không dứt, tưởng chừng như…Thời gian không dừng lại và cuộc đời cứ trôi đi biền biệt. Rồi các anh không quay về ! Ngôi vườn xưa tan tác. Tôi hỏi ai bây giờ ?“Hỏi tên rằng biển dâu xanh“Thưa rằng ấy mộng ban đầu đã xa” (Bùi Giáng}Phải rồi, chỉ có biển dâu, bờ bắp xanh rì, núi non biên biếc. Hãy thắp ngọn ban đầu tìm chốn nguyên sơ.
(more…)





























