Chu Thụy Nguyên

Tôi thú nhận mình bị chứng mộng du, nặng nữa là đằng khác. Chứng bệnh hành hạ kể từ ngày còn trong tù. Cảnh tay vệ binh lên đạn A.K nã đạn thẳng vào thân xác một bạn tù đứng bên nầy rào dặn dò đôi điều với người em ruột bên kia rào. Cảnh tử hình các bạn tù trốn trại. Đặc biệt là cảnh chính mình đã quỳ xuống cùng bốn bạn tù khác chỉ còn chờ nghe loạt đạn tử hình suýt đưa mình về bên kia thế giới. Năm đó tình hình biên giới với Campuchia khá căng, quân Pon Pot thỉnh thoảng lại tràn sang biên giới Việt Nam bắn giết. Ngày hôm trước đó toàn bộ chỉ huy các trại tù họp kín ban lệnh khẩn cấp. Tay quản giáo trại tôi là một cán bộ miền Nam, tính lè phè, sao cũng xong. Dạo ấy anh ta lại mới gù được bà bé ngoài chợ huyện nên hở ra là anh ta phóng lên chiếc xe đạp đòn dong ra ngoài huyện ở cả ngày. Lúc họp an ninh anh ta làm gì có mặt. Hôm sau về thấy trong bếp hết củi chụm, anh ta gọi năm anh em tù tụi tôi trong toán “tăng gia” (toán trồng rau xanh cho quản giáo) ra sau rừng lấy củi. Vừa ra khu rừng sau trại khoảng 200 mét chúng tôi thảy đều kinh hoàng, xe tăng, súng cối, đại liên đủ các thứ đang bố trí chỉa vào trong trại chúng tôi. Vậy là ngộ nhỡ đang đêm bọn Pon Pot mà tấn công qua biên giới là anh em tù chúng tôi kể như lảnh đạn. Đang hoang mang trước cảnh tượng dàn giá vũ khí quy mô bỗng một tiếng thét lớn: – Đứng lại! kèm tiếng lên đạn A.K rôm rốp. Chúng tôi đồng loạt đứng lại. Lại một tiếng hét nữa: – Quỳ xuống! Cả năm người chúng tôi đồng loạt quỳ. Không cần hỏi chúng tôi đi đâu, làm gì, tên vệ binh mặt búng ra sữa nói như thét vào mặt chúng tôi là chúng tôi đã vượt trại, chiếu theo luật cấm rừng hiện nay, chúng tôi phải bị tử hình. Trưởng toán tù chúng tôi là một anh công chức lớn tuổi đang bị suyển, người anh run bần bật, anh giơ tay lên nhưng chưa kịp nói nên lời đã xỉu huỵch xuống cỏ tranh. Anh bạn kế bên giơ tay xin ý kiến, anh nói trong run rẩy: – chúng tôi nhận lệnh quản giáo đi tìm củi. Tên vệ binh hung hăng: – Láo, các quản giáo hôm qua đều đã họp và đã quán triệt lệnh cấm rừng. May thay, lúc đó có một chàng vệ binh khác từ trong rừng vừa đi ra vừa huýt sáo. Anh nầy người miền Nam, sau khi hỏi rõ sự tình đã ra lệnh cho tên vệ binh kia vào trại mời quản giáo chúng tôi ra xác nhận, nếu không đúng sẽ bắn bỏ không thương tiếc. Một lúc sau, tay quản giáo của chúng tôi ra xác nhận, và đưa chúng tôi về trại.
(more…)