Archive for the ‘Hồ Đình Nghiêm’ Category

Núm ruột

Posted: 14/08/2018 in Hồ Đình Nghiêm, Thơ

Hồ Đình Nghiêm

1.
Ai đứng thu lu ngoài vườn đen như cột nhà cháy?

Gần tàn canh mi không ngủ được hay răng?

Nghe nói đất ni nhiều hồn oan chưa siêu thoát?

Tầm bậy nà, người như mình ma không doạ mô.

Trăng chẳng hiện vì cơn giông sắp đổ. Mưa cho rồi, trời nóng muốn điên.

Sau chái bếp có nguyên lu nước, ưa tắm táp thì đốt ngọn nến lên, khỏi mày mò.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm
tặng anh Ngô Đình Chương, người Mỹ gốc Huế.


Nhà văn Hồ Đình Nghiêm

Người bạn chung lưng đấu cật với chú bác dượng dì o cậu mợ anh chị em trong ban tổ chức, ruột để ngoài da lăng xăng chạy đôn chạy đáo đổ mồ hôi hột rốt cuộc cũng xí được một chỗ cho tôi ngồi. Bạn nói: Tau biết tính mi ưa trửng giỡn dễ làm mất mặt bầu cua nên không dắt tới bàn có mấy o còn dỏ tuổi, để khỏi hư bột hư đường, nghe lời tau chỉ định mi nên an toạ chỗ ni cho chắc ăn.

Xa nhau lâu hung, hắn vẫn không sửa được tật nói chớt. Thời ba hột do, coi dư dớ dà, tụi mình còn có dau… Đại khái thế, cả đống chữ bắt đầu bằng “nh” hắn tự động “phiên dịch” ra thành “d”. Vợ hắn tên Nhàn, chẳng rõ hắn tán kiểu gì mà Dàn lấy hắn làm chồng? Lỗ tai Nhàn có dàn dã không?
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Tôi xin lỗi cháu, nhân vật chính của bức hình trên. Ảnh đã cũ, hình như đôi ba năm về trước. Tôi lấy xuống từ một trang mạng mà hồ đồ quên chú thích ngày tháng cùng tình huống “lỡ xẩy ra” khiến cháu phải chịu đứng trước vành móng ngựa. Tôi xin lỗi vì không ghi lại tên cháu, để nhớ. Và tôi thành thật xin lỗi không biết cách để xin phép sự thuận lòng của cháu trước khi tự tiện dùng lại tấm ảnh này.

Nguyên cớ khiến tôi táy máy muốn lưu giữ bức ảnh cháu lại có thể vì cháu có nét hao hao giống người bạn gái của đứa con trai út nhà tôi. Nước da, đầu tóc hoặc một “dấu vết dị hình” nào tiềm ẩn làm tôi mãi ngờ ngợ. Phải chăng vì thế, một cách rất ư võ đoán (tôi chẳng biết coi tướng số) tôi không tin cháu có “nhân thân xấu”.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Hồ Đình NGhiêm
dinhcuong

Mùa hè, chính xác là chỉ đôi ba tuần nằm trong tháng 7, người ta có quyền mơ tới những cuộc đi xa, thử nhìn nhận cái chẳng quen mắt ở một môi trường khác, thử tiếp cận một sinh hoạt có thể chẳng giống với sự đơn điệu mà mình lỡ ăn dầm ở dề suốt tháng ngày qua. Người xưa truyền đạt: Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Và email Thị viết: Loay hoay chốn cũ mãi mà không nản sao? Chẳng oán hận thì em cảm ơn, nhưng có cơ hội ngồi bên nhau, điều ấy anh không hề nghĩ tới sao? Quyết định rồi cho em tên hãng hàng không, số chuyến bay cũng như ngày giờ, em sẽ đích thân ra phi trường đón anh về nhà.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Này, tôi hỏi chuyện không phải, ông từng ngồi tù chưa?

Đôi phen. Ra bãi bốc, taxi chưa vào rước thì bể ổ, đành bị tó.

Đi vượt biển à?

Ừa, phản bội tổ quốc.

Ngồi trỏng nhiêu lâu?

Nhờ má tôi chạy đúng đường dây nên chỉ hơn “tháng tại tù hai cây vàng tại ngoại”.

Gặp đứa cháy túi trần như nhộng thì có thiên thu? Tội danh nặng nề thế kia.

Làm sao biết được? Xã hội này có gì minh bạch đâu?

Nhốt riêng hay chung?
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Khi chưa mang tên John, Dân đã có vợ, dù không chính thức có được tờ giấy chứng minh. Khởi thuỷ là Dân vượt biển mình ên, tạm cư trại tị nạn ở Mã Lai tám tháng. Ai “buồn lâu bi thảm” không biết, nhưng chốn lạ Pulau Bidong như hợp phong thổ đã xúi Dân quen được một người con gái. Tựa sóng biển cứ chuyên cần liếm mãi vào bờ, hai đứa trai đơn gái chiếc đã bồi đắp phù sa, tượng hình ra được một cuộc tình, dắt nhau ra bãi quạnh, đứng giữa mênh mông bốn phương tám hướng trời cao đất rộng mà thề nguyền kiếp này nguyện sắt son gắn bó không lìa. Trời xanh có mắt, cả hai đều được phái đoàn Mỹ tiếp kiến, phỏng vấn và thu nhận cho định cư.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Gần những bức tranh tĩnh vật bị ám khói và phủ bụi dầy có treo tấm bìa cứng in chữ Tam Tông Miếu nhạt nhoà. Tấm bìa màu đỏ bầm, cũ kỷ như có mặt cùng lần với những tảng màu sắc đã ngã màu đứng cao thấp gần bên. Hắn ngồi quan sát thầm lặng, phát hiện bức tường đối diện chỉ có cuốn lịch cột dây thép vào tấm bìa Tam Tông Miếu kia là coi bộ mới lạ và nổi bật hẳn. Con số 28 nằm trên một xấp giấy đã bị lột mỏng, xộc xệch. Thời gian. Tháng ngày. Đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn tận mặt một cuốn lịch? Cũng như ròng rã mấy năm trời hắn chẳng còn được đeo vào tay cái đồng hồ chỉ giờ giấc? Để cho trí nhớ lẩn thẩn chạy ngược về tìm kiếm thì đụng dội vào một mạng lưới dày đặc, ở đó hình ảnh Sa vây kín. Đêm có gió lạnh, có sóng nước, có đạn réo và đầy những bước chân người chạy hỗn loạn. Sự hồi tưởng luôn dừng lại ở đấy. Nỗi lo âu cho Sa lạc lối trắc trở như một tận cùng của bến nhớ. Con thuyền tôi bị mắc cạn Sa ơi…
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

– Mang cho chú mấy trái ớt.

– Chưa đủ cay sao?

– Luôn tiện nhón thêm một hai múi chanh.

– Đòi hỏi nhiều thế!

– Nhớ nhé, ăn gần lưng bát rồi đây này.

Người xưng chú nói với đứa ngồi ghế bên cạnh:

– Đắc địa thành ra làm đày làm láo, trước vắng như chùa bà Đanh thì lễ độ khiêm cung. Bây giờ họ là thượng đế chứ không phải đứa vào gọi thức ăn. May mà cơm chửi phở quát ngoài đó chưa được trớn mang văn minh vào đây.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Kolinda Grabar Kitarovic, Tổng thống Croatia

Có đứa bất bình loạn ngôn
Three Lions thành ba con mèo
đội trưởng Kane bảo chúng tôi
tự hào những gì đã cống hiến
trên cầu trường nhỏ tiếng
bản nhạc It’s coming home
(more…)

Hồ Đình Nghiêm
Viết tặng chị tôi.

Ngày 27 tháng 6, công an quận Bình Tân, Sài Gòn bắt giữ Nguyễn Minh Hồ, 38 tuổi can tội trộm xe cứu thương của bệnh viện Triều An. Mặc áo sọc đặc thù của tù nhân, còng số 8 khoá chặt hai tay, đương sự thật thà khai báo: Lái đi chiếc xe không còi hụ tìm cách bán… do thua độ bóng đá.

Khuya hôm 29 tháng 6, Lê Minh Trọng, 29 tuổi, nhảy xuống cầu Mỹ Thuận ở Vĩnh Long tự tử (hai hôm sau xác nổi lên) để lại lá thư tuyệt mạng: Vì thua độ bóng đá.

Nạn trộm cắp xe gắn máy gia tăng, nếu bị phát hiện, khi thúc thủ bị trói dẫn vào đồn công an, tất cả tội đồ đều khai nhận: Đang nợ như chúa chổm. Cần tiền để chung độ bóng đá.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Tới Paris, tôi mướn khách sạn nhỏ ở quân 13. Nhỏ và xấu, ở mặt tiền cũng như nội thất. Đường vắt thân qua trước cửa bé hẹp nhưng bờ lề thì thênh thang. Bộ hành rộng cẳng, ngược lại xe cộ di chuyển mất thong dong. Một chuyến buýt chạy ngang cũng đủ khiến dòng chảy phải gián đoạn. Muốn đến các tiệm ăn Việt nằm quây quần gần đó, tôi thơ thẩn vượt qua biết bao hàng quán cà phê có đặt bàn ghế ngoài hàng hiên, thứ rào cản khó cưỡng chống. Một ngày tôi uống khoảng sáu cốc cà phê đậm đặc, tách nhỏ xíu. Hỏi một cậu phục vụ áo quần chỉnh chu đỏm dáng có quấn cái tạp dề trắng tinh: Làm phiền mang lại một cái gạt tàn thuốc. Không có, tại sao lại dùng nó? Ông đang ngồi ngoài đường kia mà! Khu phố này chúng sinh đốt thuốc liên tục, tôi chẳng thấy phân chó như người ta đồn thổi nhưng mẩu thuốc cụt thì vô số, lăn lóc dưới chân.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

7 giờ 58 phút sáng ngày 18 tháng 6, ở phía Bắc tỉnh Osaka xẩy ra trận động đất mạnh làm 3 người thiệt mạng và 61 người bị thương.

Ngày hôm sau, 19 tháng 6 World Cup 2018 diễn ra ở Nga, đội tuyển Nhật ra quân trận đầu đã đá bại đội tuyển Colombia với tỉ số 2-1 do công của Kagawa và Osako.

Chấn thương tâm lý, nếu có thể gọi vậy, khi nghe quê hương vừa hứng chịu bao đổ vỡ do thiên tai tác hại, đã không đốn ngã phần nào nhuệ khí của các Samurai Blue. Trên khán đài danh dự, nụ cười chẳng bao giờ tắt trên đôi môi của công nương Hisako Takamado. Tuy vậy, chiến thắng của tuyển Nhật hôm ấy không mang lại tiếng thơm bằng hình ảnh các cổ động viên đội nhà đã tự nguyện chung tay đi thu nhặt rác, làm sạch quanh các khán đài. Báo chí phương Tây có ghi hình, để một lần nữa họ đã dùng bao lời lẽ tốt đẹp nhằm ca ngợi đức tính của người Nhật: “Việc làm thầm lặng của họ khiến chúng ta phải tự suy gẫm nếu không muốn nói đó là bài công dân giáo dục thiết thực nhất, đánh thức lòng tự trọng vẫn mãi thiếp ngủ ở mỗi chúng ta”.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Nếu không phải là tửu đồ, bạn chẳng tài nào thấu cảm được câu nói “rượu ngon lại thiếu bạn hiền”. Một lời ta thán? Một sự tiếc uổng?

Nếu bạn mến chuộng môn football (soccer) bạn cũng nhìn nhận là thiếu người cuồng nhiệt ngồi cạnh để reo hò la hét hoà theo không khí hực nóng ở cầu trường thì mất vui lắm lắm. Nắm cổ chai bia mà tu mình ên e giảm hơn nửa phần sự khoái khẩu. Rượu, bóng tròn, hiền hữu; trời sinh ra ba món đó ắt phải nên bày chiêu “uyên ương kiếm pháp” đi kèm, chứ côi cút “độc thủ đại hiệp” thì ngó cũng không phải phép. Chém gió một mình thì ai nghe? Mà chém gió vốn là một trong tứ khoái của khán thính giả môn “đánh ba” vậy.

Bố thích theo dõi đá banh
Đừng hăm đánh ba sao đành hử con.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Hôm qua mưa gió tơi bời, giữa tháng 6 mà có khi lạnh tái tê như đầu tháng giêng. Qua một đêm sầu thảm, nói như người đọc tin tức dự báo thời tiết ở trong nước: “Ngày mai trời có khả năng ấm áp đột xuất”.

Lôi thôi nhỉ? Gì mà phải “khả năng” mí lị “đột xuất”? Đương đại ra phết! Đơn giản chẳng ưa, cứ thích làm cho sự việc rối rắm hẳn lên. Chúng nó quên lời bác dạy: Hãy giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt! Và bản thân bác từng viết: Kách Mệnh. Hậu duệ trung thành của bác nói: Ma-dzê in Việt Nam. Cộng đồng đảng viên mặt tỉnh như ruồi, không một ai “bức xúc” cho “sự cố”, thảy dựa cột mà nghe.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Nhà bố mẹ ở hướng Đông, cách chỗ anh ngụ mất khoảng 7 tiếng lái xe. Nối liền hai nơi, duy chỉ có một con đường xắn núi men khe lên bờ xuống ruộng: Xa lộ số 66.

Cái gì cũng thế, vì độc cô, chẳng lựa chọn được, nên xài nó hoài cũng đến lúc nhìn ra sự mòn hao, hư hỏng. Hắc lộ 66 cũng lâm vào tình cảnh nọ, từ êm ái phẳng phiu đến dằn xóc lượn sóng ổ gà lỗ hê lỗ hủng là điều dễ hiểu. Người ta đổ thừa vào xe tải hạng nặng, vào băng tuyết, vô thời tiết hà khắc mai nóng mốt lạnh nên mọi thứ tốt đẹp xuống sắc thành xấu xa chẳng mấy lâu. Và nạn kẹt xe diễn ra khi phu phen lục lộ gia công chỉnh sửa tân trang mặt nhựa đường lại, xắn làm hai, nay ủi bên này ngày kia trải nhựa bên kia. Thân đường ví xẻ làm hai, nửa đắp da láng nửa mụn nhọt dậy thì. Dẫu xấu hay tốt thì giao lộ này vẫn thường khi xẩy ra cảnh xe đụng nhau, bị lật chỏng gọng hoặc không dưng lạc tay lái đâm đầu xuống đầm lầy. Tai nạn như cơm bữa, nhiều đến nỗi một đôi kẻ luôn tin vào chuyện dị đoan đã thêu dệt: 666 là số của quỷ cha và 66 đích thị là con quỷ vậy! Cha nào con nấy! Trường hợp này không nên nói: Con hơn cha là nhà có phúc.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Thế kỷ trước, tướng lãnh Nguyễn Chánh Thi đọc diễn văn ân cần thăm hỏi, luôn dùng câu: “đồng bào trong khu tôi”. Ở Huế, nhiều người vẫn quen hiểu chữ khu, nghĩa của nó là mông là đít. Ví như: Ỉa xong chưa cu? Đưa khu cho mạ rửa. Hoặc: Con nớ mặt hoa da phấn mà riêng cái lỗ khu của hắn ngó đen thui! Đồng bào ở trong khu tôi, ai cũng hiểu là khu này chẳng mắc mớ chi tới khu nọ, nhưng nghe thế cũng không mấy thơm thảo gì!

Vậy thì chữ khu chớ nên đứng mình ên. Lôi thôi lắm! Nhưng khi khu cặp đôi với chữ khác, nghe cũng hơi bất an. Bản nhạc “Chiều Mưa Biên Giới” nổi tiếng của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, có đoạn: “Người đi khu chiến thương người hậu phương, thương màu áo gởi ra sa trường…” Nhắc tới khu chiến thì tự động hình dung từ chết tới bị thương đếm không xuể. Rõ là bất ổn, vì chữ khu chiến nên mới phát sinh ra chữ hậu phương. Nếu hoà bình thì ai hơi đâu quỡn để định phận rạch ròi, “phân lô” ra từng khu vực.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Ở gian nhà bếp, nơi xét thấy thích hợp nhất, anh có đóng cây đinh vào vách, treo một cuốn lịch gần bên bàn ăn. Tấm bìa cứng dùng để dán chặt, bôi keo ba trăm sáu mươi lăm tờ giấy lại với nhau. Cỡ giấy khá lớn, kích thước bằng với loại sách bỏ túi (livre de poche) của Tây. Mỗi ngày, anh dành quyền tự tay bóc rời từng tờ. Chị tôn trọng. Chị biết anh ưa viết lách lăng quăng vào mặt sau mỗi tờ lịch. Tuy lớn tuổi, chữ anh vẫn cứng cáp, ngay hàng thẳng lối, chưa cứng tay và… đẹp là do bởi siêng viết hàng ngày, nét mềm mại. Chị đồ chừng vậy bởi chẳng mấy khi chị ghé mắt đọc trộm. Trong gian bếp người ta cấu trúc một cái bàn thẳng góc gồm nhiều hộc tủ. Chứa dao muỗng nĩa đũa búa kềm cưa kéo bao bì dây nhợ linh tinh lục tặc… Ở đó luôn chừa một ngăn trống dùng chứa đựng “ngày tháng” của anh. Những tờ lịch nằm yên trong ngăn hộc, ghi ra thứ cảm nhận gì đấy. Thường, anh có bôi xoá khi viết, nhưng ít khi anh xé bỏ, vày vò, ném vào thùng rác. Anh khỏi ghi ngày tháng khi viết xong, đơn giản vì mặt sau đã in đen đỏ con số khắc ghi thời gian. Ngày nối ngày, tờ này chồng tờ khác. Anh cần kiệm thu gom, để dành, định bụng hôm nào chính thức nghỉ hưu, anh sẽ bồi hồi mang chúng ra, chắp nối, chỉnh chu nhuận sắc. Đánh máy, thu vào bộ nhớ của máy điện toán và khi nhận cái ngân phiếu tiền già đầu tiên, anh sẽ mang chúng đi in thành sách.
(more…)

Giá mà

Posted: 30/05/2018 in Hồ Đình Nghiêm, Thơ

Hồ Đình Nghiêm

1.
giá mà em chửa lấy chồng
thì anh đâu phải tồng ngồng như ri
giả như em đừng bỏ đi
anh mô hớt hãi bữa ni thèm lờ.

2.
quán đặc sản dán giấy tờ
xơi phở đẳng cấp chớ chờ giá nghen
vui chân ra chợ mà ghen
mấy ông tài xế đã chèn chật xe
nói hoài mà chẳng chịu nghe
qua trạm thu giá im re lộ trình
giá cháy hàng bất thình lình
bôi trơn kiểu ấy thì mình vẫn hao
thị trường thiếu giá lao xao
không chừng rau muốn(g) thu vào bot kia.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

bầu, bí

công an ngồi rung đùi xem hoạt cảnh
du côn đâm chết hai “hiệp sĩ phố đường”
bà con kêu giúp khô hơi rát cổ
sự cố khác phường mắc mớ chi tui!
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Giáo sư đạo văn Nguyễn Đức Tồn

Sau 1975, do hoàn cảnh khiến xui, người dân miền Nam vô tình mà làm giàu thêm bộ sưu tập trong sổ đoạn trường bằng những từ ngữ mới. Một cuốn tự điển hình thành, truyền khẩu với rất nhiều cái mới lạ, trong đó có chữ quen thuộc, mãi nghe: “Chà đồ nhôm”.

Thực thi việc chà đồ nhôm, ta gọi tên bằng chữ “mánh mung”. Chẳng rõ chữ mánh ấy có bà con chi với mánh lới? Do cực khổ quá, tìm đường binh để cầm cự sống qua ngày, gọi là “chạy mánh”. Thành công thì nói “trúng mánh”, mà thất bại mặt hớt hãi nói không ra hơi, y như rằng đã “bể mánh!”.

Riêng chữ chà đồ nhôm, nó chỉ là đảo ngữ, nói lái từ “chôm đồ nhà”. Chôm là chôm chỉa, ăn cắp vặt vãnh những đồ vật xét chẳng mấy cần thiết so với tình cảnh mới. Chà đồ nhôm, xuất thần ở chỗ, đồ nhà mang ra chợ trời bán đa số là thứ liên quan tới kim loại đồng sắt bạc chì… và nhôm. Thành ra tuy là nói lái mà chữ chà đồ nhôm quá đỗi “sát với hiện tình”, ăn với vật thể vừa “giũ áo” một đi không trở lại. Chà riết, thét trong nhà đâm rộng thênh. “Tiền nhà khó như gió vào nhà trống” là do vậy!
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Chân dung đội khăn (1)
Oil on canvas, 14”x18”
dinhcuong

Trần có hai tay, tay nào cũng thuộc loại diệu thủ. Bạn bè thương Trần, lếu láo gọi hắn có ba đầu sáu tay. Trần nghe, chẳng nói gì, chỉ cười lành. Nguyễn bảo, vậy là hàm oan, bởi chàng ta từ khi sang đây tả xung hữu đột đã làm tới bảy nghề khác nhau, thợ đụng thứ thiệt phải nể mặt, cung kính không bằng chào thua.

Trần giỏi việc chợ búa bếp núc, nấu ăn ngon, luôn biết cách sáng tạo thay đổi các món dù nguyên vật liệu vẫn chừng ấy thứ. Tình ngay, với ba năm nai lưng chân phụ bếp trong nhà hàng của Pháp, gặp đứa cục vắt thành hòn thì chẳng thể có hoa tay như Trần được. Phan đơm mộng quấy: Hàng tuần ông đều mua vé số, trời kêu một tiếng thì ông mở ngay cái quán ăn, kêu Trần tới làm sếp để hét ra lửa chơi. Trần cười hiền, ép dầu ép mỡ sao nỡ ép tôi, quan hoài cho nhau kiểu đó hèn gì thần tài chưa gõ cửa nhà ông, mấy khi mà sung rụng ngay chỗ nằm!
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Phác họa Trần Vàng Sao
dinhcuong

Trong tác phẩm Le Petit Prince nổi tiếng, nhà văn Antoine de Saint-Exupéry (1900-1944) viết một câu giản dị mà lắm kẻ lỡ khuấy quên: “Tất cả những người lớn, trước tiên họ đều là những đứa bé”. Danh hoạ Pablo Picasso (1881-1973) từng nói: “Mọi đứa bé đều là nghệ sĩ, vấn đề là khi lớn lên, liệu chúng còn giữ được không”. Một thi sĩ (vô danh) khuyên: “Nếu bạn muốn làm giàu ý tưởng, hãy chịu khó đọc những gì con trẻ viết ra”.

Những trích dẫn trên, tự nghĩ, không sai vào đâu được. Và số đông người lớn chúng ta vẫn rộng lòng tôn vinh chúng, bọn đầu xanh ấy; tôi đọc thấy khối tác giả viết trong sách họ, trìu mến gọi: Những thiên thần bé nhỏ của tôi ơi! Nhà văn Mark Twain phát biểu: “Cái đáng yêu của con nít là chúng nói những gì chúng biết rồi thì ngậm miệng lại”. Hẳn không vô cớ khi người Việt vẫn thuỷ chung truyền miệng: Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Tôi chụp lại từ màn hình máy vi tính, bất ngờ khi nghe tin anh đi.

Trên trang Sáng Tạo, mục tin VHNT giới thiệu một sánh đôi, bìa hai cuốn sách ra đời cùng thời điểm. Kẻ Số Âm Mạng là chữ tôi ghép lại từ Kẻ Âm Lịch với Số Mạng, một giao duyên xét chẳng sai quấy. Chỉ là hai mẩu bìa đứng kề nhau nhưng tác giả của chúng, tưởng tượng như bị lạc trong một cánh rừng rậm, lớn, xao xác. Tôi ở bên bìa rừng này, anh chốt ở bìa kia. Rừng anh thời gian đi trước 12 giờ so chốn quạnh tôi trú thân. Anh là bóng tối trong khi mặt trời vừa lên bên tôi, hoặc ngược lại. Chúng ta như kiểu Cuba và Việt Nam canh giữ hoà bình cho những giấc mơ chẳng hề có thật, khi anh ngồi viết văn thì tôi đi ngủ và khi Kẻ Âm Lịch ngồi dậy máy mó với con chữ thì Số Mạng… Số Mạng đã lấy hết bao nhựa sống có trong anh.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm
tặng độc giả thầm lặng N. Nguyen

Tôi đeo sac à dos sau lưng. Ra đi phải mang ba-lô, quần áo cứ thế chêm vô. Tôi mua một vé đi métro lắc lư chạy tới bến xe đò, tự hỏi mình về nguồn gốc chữ ba-lô. Vì sao lại Tây ba-lô nhỉ? Có Việt ba-lô chăng? Lắc lư con tàu đi. Tàu ấy là tàu hoả, tàu điện hay tàu thuỷ? Trên đất hay dưới nước? Chắc chẳng phải là tàu bay lượn trên không trồi sụt những mây chập chờn.

Đi về những địa phận khác thì có lắm người sắp hàng, riêng quầy bán vé Québec thì tôi là người đứng thứ ba, sau một bà già và sát cái va-li to tướng của một trung niên râu ria xồm xoàm. Khứ hồi hay sao? Người ngồi sau tấm kính hỏi tôi. Không, vé lẻ. Tôi trả lời và đút ba tờ 20 vào cái vòm cung khoét dưới tấm kính ngăn chia. Số bạc lẻ mà người mặc đồng phục màu xanh vừa thối cho tôi không chắc sẽ mua được một ly cà phê. Dầu gì thì chất nước không dùng để giải khát ấy là thứ mà tôi cần dung nạp. Bạn thấy đó, ở sân ga, ở bến tàu, ở sân xe đò, ở phi trường, kẻ lữ thứ thường dùng cà phê để đè nén bao bồi hồi, lắm xúc cảm.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

nhan_bay-dinh_cuong
Nhạn bay
dinhcuong

Đã có bao giờ bạn ngồi như thế này, mắt phóng nhìn qua bên kia sông để rồi bạn chẳng thấy gì cả. Đã có phút giây nào bạn bỗng trở nên mù loà. Đôi mắt bạn không chịu làm việc, hoặc có chăng bạn chỉ thấy những hình bóng cũ chập chùng hiện ra. Bạn ngồi sững người và đầu óc bạn mê muội lịm dần giữa những hình ảnh hoang mang đó. Coi kìa, chiếc bus voyageur đầy bùn lầy kia đang chạy qua cầu để chở khách đường xa vào thành phố. Bạn có tưởng được rằng có khi dưới mắt mình nó là một chiếc xe đò chạy suốt Huế-Nha Trang-Saigon. Bùn lầy bám nơi thân kia là dấu tích của một cơn mưa rơi dầm dề ngoài miền Trung vào hong khô bằng những trận nắng choáng váng đường lộ dẫn đến Hòn Ngọc Viễn Đông. Những mưa ướt sũng kỷ niệm. Và những nắng bồi hồi làm chín vàng tình yêu.
(more…)

Thơ rác

Posted: 26/04/2018 in Hồ Đình Nghiêm, Thơ

Hồ Đình Nghiêm

Đêm qua mơ gặp bác Bắc Phong
Đọc thơ bác ấy chắc phải lòng?
Cả hai hẹn hò cùng bác Tưởng
Năng Tiến lên đàng thăm cố hương

Giờ này không tặc đã chết chắc?
Vững mạnh tin tặc chớ thắc mắc
Như kiểu bia miệng từ lâu thác
Sống hùng vô đối chị bia ôm
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

1.

Bây giờ mấy tháng rồi hỡi em?

Hát hỏng chi vậy? Có 5 tuần chứ bi nhiêu!

Khôn ba năm dại ở giờ thứ 25. Rứa lỡ dính chấu, chừ em tính mần răng?

Bắt đền anh đó, tới phiên em ca: Anh còn nợ em, ghế đá công viên một nỗi buồn riêng, may mà chưa điên…

Đang dầu sôi lửa bỏng lại còn đan tâm xuống sáu câu phơi tình lên cọc nhọn, những luận bàn tới nợ nần, những bới móc ai tỉnh ai điên, ai thắng ai thua!

Anh đứng bên phe thắng cuộc chớ còn ai trồng khoai đất này?
(more…)

Rehabilitant

Posted: 19/04/2018 in Hồ Đình Nghiêm, Thơ

Hồ Đình Nghiêm
tặng bác Năm hớt tóc, ông Bảy thợ rèn, Tư Trần Hưng Đạo, Dân gì đó…


Nhà văn Võ Kỳ Điền

từ bình dương giạt bi đông
buồn lâu bi thảm trôi giông tuyết người
kẻ đưa đường giấu nụ cười
đứng trên hoạn nạn đã mười mươi phen

khởi đi từ tháng tư đen
qua vòng sinh tử thôi chèn đét ơi!
súng lìa gãy bút mực khơi
hoa kia vẫn nở chơi vơi đản sầu *
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Mỗi ngày, mở con mắt ra, anh luôn điểm tâm bằng ly trà xanh khói bốc, thảy vào nóng sốt hai lát chanh thái mỏng từng ngâm ngập thân trong lọ mật ong. Chị thường rảo quanh một vòng trong facebook để học lóm bao bí quyết của bá tánh đưa lên, thấy lắm kẻ ngợi ca món đó nên bắt chước thực thi. Đã dùng thử, thôi táo bón, da mọng và mịn trở lại… Uống đi anh, thông đàm chẳng ho kèm theo muôn vạn lợi ích khác. Chị một tách anh một ly sương sương đối ẩm từ bình minh trời nhú cho tới đôi ba canh giờ nhàn cư vi có việc.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Giá mà mình được như nhà thơ Đỗ Trung Quân để bắt chước ngứa miệng dóng lên tiếng hỏi: Lương tâm là gì hở mẹ? Ô mai, mướp đắng hay khế ngọt? Là cây cải (lương) vô phước bị đưa về trời cho rau răm (tâm) ở lại chịu nhiều đắng cay?

Rất không may là tính tình mình cứ ưa thày lay, ngày hôm nay mọi người cứ một mực hô hào cố làm người tử tế, mồm hăng nói thế cho nên lương tâm hơi bị ế. Đi chung một vế thành ra chữ cắn rứt đành cùn mằn theo thể chế. Bám leo lên cây đu đủ cành không bị gãy mà ngó sang cây khế: Quê hương mình có trồng cây xương rồng không hở má? Nhiều chuyện quá, mày ra Ghuế về làng Nam Phổ mà nhìn trộm con gái ở lỗ trèo cau. Lương là áo, tâm là quần, bị hổng có nên phải chịu trần thân da thịt rướm máu, đêm bảy ngày ba trèo lên tụt xuống không kể. Háng hẹp ắt có ngày phải thành háng rộng: Nhiên tử sự cực tiểu, thất tiết sự cực đại. Nôm na là chết, chuyện nhỏ; táng tận lương tâm dâng đất cho kẻ lạ chuyện ấy rõ to khủng.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Hoạt cảnh ở bệnh viện Trung Ương bao giờ cũng chộn rộn, lắm người thất thần vào ra. Tái mặt bước vô thăm thú, mang diện mạo xanh xao khi lộn lui với đời thường. Sau chợ búa, đây là địa điểm có thể sắp lên hạng hai về mục thu hút rậm rật bà con cô bác giỏi chân thăm viếng. Vào chợ để mua nhu yếu phẩm mang về nấu nướng hòng làm êm cho vấn nạn miệng mồm, ăn ít hoặc đầy bụng đều sinh khó ở rêm mình, ngộ độc thực phẩm lại xấc bấc vác mạng qua nhà thương khẩn cầu mong gặp lương y như từ mẫu, cứ hằng tin bấy chầy mình ăn lành ở hiền khù khờ ông trời độ. Chợ và bệnh viện do vậy tứ thời bát tiết không đời nào vắng như chùa bà Đanh. Nếu có vướng chút hoài nghi thì chỉ lợn cợn một dấu hỏi: Sao lóng rày chúng sinh ưa nhập viện đông thế?
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Là học trò lớn lên ở miền Nam, tôi nghĩ chắc các bạn biết đến đoạn văn ngắn của Thanh Tịnh: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường…”

Thanh Tịnh sinh năm 1911 tại xóm Gia Lạc ven sông Hương, học tiểu học ở trường Đông Ba, trung học ở trường Pellerin, Huế. 1945 chủ nhiệm tạp chí Văn Nghệ Quân Đội. 1957 tham gia thành lập Hội Nhà Văn VN. Trước khi nghỉ hưu mang quân hàm Đại tá QĐND. Mất năm 1988 tại Hà Nội nhưng mộ phần lại đặt tại núi Thiên Thai, phía tây thành phố Huế.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

ba bữa nữa họ mang anh đi mổ
y tá mang thuốc vào, nói chúc mừng
chiều rớt bên ngoài tiếng xe đuổi dưới đường lạnh
vọng lên chỗ nằm bất an ambulance hú còi

lễ easter cuối tuần dài chả biết làm gì
em phân trần khi kéo ghế ngồi bên giường anh
ai cũng thế cả. sinh lão bệnh tử. em sửa dáng
y tá kéo màn, lý ra cô nên tôn trọng giờ vào thăm
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Sang đây lúc còn bé, bây giờ là sinh viên, vừa tốt nghiệp đại học UQAM, đã gửi đơn xin việc đến ba nơi nhưng chưa được kêu đi phỏng vấn. Ấn tượng tốt đẹp đánh động ban đầu là chừng đó tháng năm dài, cuộc sống chốn này chưa bào mòn ngôn ngữ mẹ đẻ trong con người Nguyễn Thị Văn Thi. Chuyển tiếp điều gì gần như sự cảm động: Văn Thi nặng lòng với thơ ca. Thi làm thơ. Tuy chưa kiếm ra việc làm cô muốn in lấy một tập mỏng, dự định dày khoảng 120 trang tính luôn bài tựa thế một cánh cổng nằm đằng trước vườn hoa. Vô tình hay hữu duyên, Thi email cho tôi: Nhờ chú viết giúp cháu một bài tựa nhé, mở ngõ cho người đọc dễ lòn vô. Cảm ơn chú nhiều.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Chuyện tôi sắp kể có thể có bạn không tin. Viết truyện, tôi luôn hư cấu thêm mắm nêm muối nhưng lần này thì không, nói theo kiểu người còn ở trong nước rằng thì là “hơi bị vô tư”. Chuyện gì thế? Ô, chuyện về một con mèo. Động vật bốn chân hẳn hoi chớ không phải mèo hai chân có bí danh “bồ nhí”. Vì sao đàn ông ngoài chuyện thích ăn phở họ còn chùng vụng dại khờ việc mèo mả gà đồng? Lãnh vực này hôm khác sẽ viết riêng một bài dài sau khi đã tra cứu tài liệu do các nhà phân-tâm-lý-học bỏ công thăm dò soạn thảo (cũng nên hội ý với mấy ông bác sĩ thú y chuyên trị về mèo?). Bỏ qua đi nghen, bị đang nói tới mèo bốn chân, về con vật có lắm người chẳng thích nuôi, nghe meo meo tưởng nó trù yểm cho mình nghèo suốt kiếp.
(more…)

Bóng hình

Posted: 21/03/2018 in Hồ Đình Nghiêm, Thơ

Hồ Đình Nghiêm
Tặng Vuông Chiếu Luân Hoán tròn 19 năm.

bên trái tôi là hồ chí bửu
phía tay mặt e phạm hiền mây
kỳ dư đông chật bao tên tuổi
ngồi quanh vuông chiếu dậy hương mùi

không gian rộng thì đành xem hư thực
sao lấp đầy ước muốn được đâu vai?
chí bửu hiền mây trong nước từng gặp gỡ?
hà cớ gì biển ngoài quàng xiên tội vá trời
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Ở biển ngoài, muốn in ra cuốn sách phải chạm mặt bao điều nan giải. Quỵ luỵ, chìu lòn, cực lòng nhờ cậy, dẹp bỏ tự ái, một mực xuống nước. Sách trình làng, tâm huyết bày ra, ruột để ngoài da, ghẻ lạnh. Hòn sỏi ném đi, hờ hững nước trôi chẳng gợn tăm. Thi phú ích gì cho buổi ấy, tiền nhân dạy. Chuyện ngày xưa, chữ chưa phai “văn chương hạ giới rẻ như bèo!” Nói bỏ lỗi ai cầm thước đo hầu quy định và sắp hạng? Mặt trái một tác phẩm có khi giá đắc phỏng tay. Hoặc nôm na khi chào đời nó chịu qua nhiều gió bão, trầy vi tróc vẩy lội lọt khe, đánh đổi bao tổn thất gần ngang tin chiến sự: từ chết tới bị thương đếm không xuể.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

đàn sáu dây nhưng tay năm ngón
độ rề mi fa. phách không tròn
giang hồ cát bụi đầy hắc bạch
bàng môn tả đạo tà khí vây

tiếng đàn vọng lên chùng sắc quạnh
cô liêu bút lực bàn tay kia
âm dương hoà lại cung bậc lạ
nhu cương tạo sóng dễ úp thuyền
(more…)

Hồ Đình Nghiêm

Tiếng chuông réo kêu giữa khuya. Đừng nói nó phá tan một giấc mộng, ngay cả đứa còn lục đục thức, chưa lên giường vùi mặt vào gối mền cũng lấy đó làm điều. Khó chịu.

Quá mười hai giờ đêm, rạn vỡ một ngày mới bằng chuỗi tiếng reng hốt hoảng liên hồi kỳ trận. Phải giết nó bằng câu đọc chú: A-lô. Xong thì dằn lòng chờ đợi một tin vui buồn sẽ truyền tải vào bên tai. Và thông thường, bực mình là những tin vui chẳng có ai loan vào nửa khuya. Thứ tiếng động “làm phiền lòng hàng xóm” vẫn khuếch đại, vẫn một duột rưng rưng nỗi sầu.

Người khuất mặt phía bên kia lỡ quan niệm, giờ giấc nọ sẽ hợp cho những tỉ tê muộn phiền. Bóng tối, nỗi quạnh vắng các thứ luôn “ăn” với thì thầm… A-lô… Xin lỗi. Chỉ hai chữ dội vào ống nghe. Đường dây cắt, mất sóng sau đó.
(more…)

Hồ Đình Nghiêm


Nguyễn Xuân Phúc và kiều bào về quê ăn tết Mậu Tuất

phúc nói: tổ quốc lắng nghe
hơi thở của bà con kiều bào…
đối tượng việt kiều hồi hộp nghe
ngóng tim lãnh đạo đã ngừng đập chưa
bà con vui đắp chiếu nghĩa trang
yên trung tốn mấy ngàn tỷ
(nhỏ như thằng đầu sỏ mỹ)
ba đình buồn lẻ loi tình đồng chí
mặc xác chết không chôn
phân lô khó bởi ai cũng dày tuổi đảng
(more…)