Archive for the ‘Ngô Nguyên Nghiễm’ Category

Ngô Nguyên Nghiễm
(24 khúc Thiền ca, tặng một Thiền sinh lữ hành vào 6 cửa)

Từng sát na vô nhiễm
Bỗng rực rỡ trang nghiêm
Thân tâm cõi vô lượng
Thoát bến bờ khói sương

Từng lệ hồng hạnh ngộ
Thanh thoát giọt giọt hương
Rơi nhẹ nhàng vai áo
Hành giả, khách lưu phương
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Trên lộ vắng, bước di hành vòng quanh mịt mịt trên một không-thời gian hiu quạnh của một kiếp người. Dù muốn thoát thai trở về một bản ngã sáng láng trong một vòng luân hồi, hành giả chắc chắn phải hiểu rằng: Bước đi đốn ngộ chỉ dành cho một bừng ngộ mà a tăng tỳ kiếp mới hạnh ngộ một lần trong sác na đạo pháp.

Thiện căn của thi tập “Tử Sinh Ca” cũng hy vọng khai hóa, không thể gọi là cơ bản thiền hành cho một căn cơ đạo hạnh, vì tâm thức cũng còn vướng víu trong hữu vi. Điều chắc chắn, hành giả có ý niệm rải từng đóa hoa vô ưu trên dọc lộ trình đã bước qua, hy vọng như ngọn mộc đăng le lói trong khu rừng tịch mịch, mà người đi sau có lối bước về.

Chính vậy, khách quen chỉ muốn vén màn trên một quan điểm cổ sơ, về ý niệm Sinh Ca và Tử Ca trong 12 nhân duyên hẹn gặp, dù không biết đến bao giờ thoát được vòng luân chuyển hằng sa?
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Gió ơi gió đừng thổi rụng những cành mai
Bên hốc núi đã khắc hồn lịch sử
Gió ơi gió trăm năm rồi khách lữ
Về đền thiêng quấn quít bóng tiền nhân

Suốt lộ trình thấm thoát gót thanh xuận
Tóc bạc trắng, ngựa vẫn chưa tới đich
Tiếng lục lạc thắm quanh hồn cô tịch
Suốt đời reo bên nỗi nhớ đầy vơi!
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Suốt quãng đường phiêu bạt
Gót chân nào không cay đắng giữa bụi đời
Những chiếc lá xanh phủ đầy ký ức
Những gió mây…
Những ảo mộng…
Những hạnh phúc khổ đau…
Gánh suốt hành trang vô tận
Như ánh trăng lặng lẽ gánh sương đêm
Như núi thẳm âm vang biên giới
Của thời sinh thời trưởng thời lão tàn
Lặng lẽ ngoáy nhìn lối cũ
Dường âm u sao ghi được lối chân xưa!
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Góc núi, quán chiều ly rượu trắng
Khách mời mây gió cổ nhân về
Trăm năm giới tuyến đau hồn phách
Lửa chiến tranh tàn, xương cốt khô…

Chủ quán đã quen đời thiếu phụ
Trải bao thương hải, cuộc ly phân
Về đây, khoác áo người thôn dã
Quán nhỏ đìu hiu cạnh mộ phần…
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Bao năm bóng dáng sân nhà cũ
Cửa khép vàng bay bụi phủ đầy
Nhang khói từ đường màn nhện phủ
Hồn hoang tổ phụ lạc chân mây

Ngày đi, núi chất đầy vai rộng
Nhốt tiếng chim gù góc phố xưa
Biên giới lạnh lùng lời tiễn biệt
Rằng, trăm năm hẹn một ngày về…
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm


Nhà thơ Yên Bằng (1943-2019)

Lúc đó, Yên Bằng cũng có nhiều sáng tác góp mặt trên báo chí, giới thiệu được vài tác phẩm thơ tự xuất bản. Như mọi hôm, thỉnh thoảng đói tin anh em, tôi, Lưu Nhữ Thuỵ và Nguyễn Thành Xuân từ cầu chữ Y, xuôi về chợ Bến Thành, dĩ nhiên đều đáng ghi tâm là ghé chốc lát đến quán sách báo Nga, ký gởi tờ tạp chí Khai Phá số 1 vừa ấn hành, còn thơm phức mùi giấy. Số là, sau nhiều lần thảo luận bàn bạc, anh em văn nghệ đồng bằng Nam Bộ đồng tâm góp mặt liên tay, tạo ra một sinh khí mới cho văn nghệ, là khai sinh tờ tạp chí Khai Phá, phát hành tay rộng rãi hơn 10 tỉnh thành. Để được thông tin sớm nhất khi tờ báo có mặt, đích thân tôi đến nhờ anh Trần Phong Giao giới thiệu ở bán nguyệt san Văn, nhà thơ Viên Linh loan tin dùm ở tuần báo Khởi Hành và dĩ nhiên là tôi không bao giờ quên Khai Trí, và nhất là kiosque quán sách báo cô Nga, vì mọi thông tin sẽ trao truyền một cách cẩn trọng và nghiêm túc.
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Định số chẳng thể rời
Muốn vậy sao được vậy
Thất thập cổ lai hy
Quẩn quanh đâu thoát mệnh

Quân tử từ con tàu
Vũ trụ cùng xoay chuyển
Đời người tận không gian
Đắn đo nhập thế sự…
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Mươi năm chưa trở lại biên cương
Biết có còn không bóng miếu đền
Ẩn khuất bên làn sương bóng núi
Từng hàng đá rụng nát không gian

Cổ mộ im lìm đau tổ phụ
Xương tàn hoang dã khói hương bay
Cao cao tiếng hót con chim lạ
Rót lạnh lùng chi giữa đất trời!
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
tặng Phạm Nhã Dự, Hà Thúc Sinh, Võ Thạnh Văn Trần Yên Thảo, Lâm Hảo Dũng, Lê Quang Đông…

Rồi gió đêm nay cũng thổi qua
Mon men khe vách bóng trăng tà
Có người lữ khách trăm năm trước
Lộn kiếp giang hồ chinh chiến xa
Góc nhỏ cờ tàn, vó ngựa hí
Gươm cùn treo ngược dưới phong ba …
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm


Nhà văn Dương Hà (1934-2018)

Lịch sử có những giai đoạn đáng ghi nhớ, và là những cái mốc được đánh dấu như một định mệnh, rong ruổi trải dài trên số phận đất nước. Bước ngoặt làm thay đổi vận mệnh Việt Nam ở thế kỷ XX, được ấn chứng ở nhiều thời gian như vậy, ví dụ năm 1954, hiệp định Geneve ký kết, đặt miền Nam thoát khỏi ảnh hưởng của một Nam kỳ tự trị trực thuộc Pháp quốc, miền Bắc trở thành miền đất xã hội chủ nghĩa, rồi cuộc chiến tàn khốc xảy ra hằng bao thập kỷ để chỉ tìm một lý triết sống còn cho dân tộc… Giai đoạn trước 1975, miền Nam Việt Nam nằm trong một không khí thấm đẫm văn hóa phương Tây, nên ảnh hưởng khá nhiều nếp sống phóng khoáng,  từ đời sống đến văn chương…Tước bỏ lối học từ chương, nặng nề Nho giáo và Hán tự, mọi thắm nhập nhanh chóng vào lòng người, thay đổi tư thế nhân văn với chữ quốc ngữ theo mẫu tự Latin. Giai đoạn những thập niên đầu thế kỷ XX, chữ quốc ngữ là một khám phá còn sơ khai nhưng đã giúp xuất hiện nhiều tác phẩm văn chương, được in trên nhiều phiên bản của làng báo tiên phong, hoặc trên các tập quảng cáo Nhị Thiên Đường.v.v. Tiên phong trong phong trào tân văn, những ngọn đuốc lừng danh như Nguyễn Chánh Sắt, Hồ Biểu Chánh, Phú Đức, Phi Long… đã giúp văn học Nam Kỳ có một sắc thái bình dân riêng biệt. Những năm 40-50, chưa có sự góp mặt văn chương của các sĩ phu miền Bắc, nên sự trinh nguyên của một dòng văn chính thống rạch ròi phương Nam. Từ ngôn ngữ đến sắp xếp cốt chuyện, phần đông tình tiết đơn thuần đạo lý, thiện ác phân minh, mà các nhà nhận định cho rằng là dòng tiểu thuyết có hậu. Ngoài cái say mê ngâm vịnh thơ Lục Vân Tiên, các quyển tiểu thuyết bình dân đã luân lưu một cách kỳ thú từ thành thị đến thôn quê, nhờ sức quảng bá của các tập quảng cáo Nhị Thiên Đường nêu trên, lòn lõi kèm theo những món hàng tạp hóa tặng không cho dân quê.
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Ngày về, đầu bạc phếch
Đất khách ôm trăng khuyết
Chợt nghe gió biên thùy
Thổi hồn người lưu lạc…

Dặm trường đau cổ nguyệt
Huyệt mộ người thiên thâu
Bên dốc nghĩa trang lạ
Chim rỉ máu gọi nhau
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm


Nỗi niềm
Đỗ Đức

Bỗng nhiên nhớ núi người bạc đầu
Trăm năm hà xứ, đau lưng ngựa
Đường trường khoảnh khắc lại chiêm bao
Chiều quê sao ráng bay hiu quạnh?
Hồn của thời gian thoáng rụng đâu?
Mà tiếng chim gì bên hốc đá
Thoắt nhiên gọi núi khiến lòng đau!
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

Lạc giữa địa cầu ngạ quỷ
Mộ phần tử sĩ. Về đi!
Lạ lùng vàng bay biên giới
Hiện hình lửa tử sinh chi?

Gỡ ra từng mặt nạ lạ
Thiên thu nợ nước thù nhà
Gió cuốn thời gian mộ chí
Về đi! Trải kín hư vô…
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tặng Lão huynh Trần Yên Thảo và nhà thơ Lê Quang Đông


Cọc Bạch Đằng
Lê Năng Hiển

Đá cần gì phải bộc bạch (*)
Hồn núi sông hiển hách tận biên cương
Dựng nước đâu chỉ ngàn năm Lạc Việt
Màu cờ thiêng ngũ sắc rợp quê hương

Long lân quy phượng ẩn hình trên sấm ký
Lòng dân nào chỉ có một Diên Hồng
Thời thế, nhuộm máu xương và nước mắt
Gió biên thùy đầy khí phách tổ tiên
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tưởng nhớ nhà thơ Trúc Thanh Tâm, mất ngày 15.01.2018 tại Châu Đốc, thọ 69 tuổi.


Nhà thơ Trúc Thanh Tâm (1949-2018)

Những ngày tháng đầu tiên, tôi gặp gỡ người trai trẻ làm thơ vừa độ 15-16 tuổi lãng du bước tận vào vùng đất biên cương Bảy Núi. Mỗi cuộc tương phùng kỳ diệu như vậy với mỗi anh em văn nghệ thời trẻ của chúng tôi, hầu như đều khắc ghi đậm đà nhiều kỷ niệm riêng rẻ cho nhau. Nhưng chắc chắn một điều khẳng định duy nhất cho chung cuộc gặp gỡ, là tìm tri kỷ tương ngộ, mà hôm qua còn tương kỳ thanh bất kiến kỳ hình. Tìm kiếm, loáng thoáng trong phút giây, cái siết tay, và nụ cười… Tất cả như một định mệnh, bằng hữu bốn phương đã là tứ hải giai huynh đệ. Thời làm văn nghệ xưa, giờ nhìn lại như một giấc mộng đẹp kỳ diệu, lung linh sương khói, đầy nghĩa khí kim bằng.
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tặng họa phẩm Hạc Về / Lê Triều Điển (*)


Hạc Về
Lê Triều Điển

Đảo cánh trăng nghiêng ọc huyết hoa
Rền vang thiên cổ pháp luân chuyển
Gói bát tim vàng gieo giếng sâu
Bùng vỡ trời xanh tia chớp hiện

Quầy quả trong bầu hỏa khí chăng ?
Mênh mang rừng cháy nát đêm tận
Nửa sắc thượng thanh nửa sắc thiền
Nương gió đãi vàng về phong ấn
(more…)

Chân tướng

Posted: 02/11/2017 in Ngô Nguyên Nghiễm, Thơ

Ngô Nguyên Nghiễm
Tặng Lê Triều Điển – Lương Trường Thọ – Trần Yên Thảo – Hà Thúc Sinh – Lâm Hảo Dũng – Phạm Nhã Dự…


Which poet
Richard Brautigan

Ngọ nhễu chân cầu nắng quái thú
Hồn ai xuôi ngược ven quá khứ
Sân ngoài ngơ ngác đất và trời
Thăm thẳm thời gian vùn vụt trôi …

Bỗng như chân tướng không ngôn ngữ
Thần sắc âm âm cơn mộng dữ
Hoảng hốt ôm chầm loài xạ hương
Phong trần tràn ngập gió và sương
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tặng Lão Tôn Tô Duy Sơn


Chim biển
dinhcuong

Bên đường, bụi đỏ nở
Trong hồn, chim xanh đâu?
Để cành tre năm cũ
Thổi gió đời lao xao

Như người ngoài vũ trụ
Đáp xuống sân địa cầu
Chợ chiều phi vó ngựa
Tứ phía đầy bóng câu
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm


Nhà thơ hoạ sĩ Phạm Thị Quý

Tôi sống
Tôi tồn tại
Trong đôi mắt sợ hãi
Chập chờn những tia lửa hiu hắt
Tôi tìm
Sự tồn tại hạnh phúc
Nhưng chỉ có tiếng thở dài
Và ánh mắt âu lo
Trước những sợi tơ nhện mong manh
Đang căng
Luôn chực hờ.

Mở đầu cho thi tập Vườn Đá, ra mắt giới thưởng ngoạn bằng những câu thơ chắc nịt đầy những sự chịu đựng cam khổ với những khắc nghiệt đang vây quanh cuộc sống của Phạm Thị Quý và gia đình. Năm 1996, ra mắt tập thơ này thì Phạm Thị Quý cũng hiện diện như một tài hoa, được định hình vững chãi từ thi phẩm Thơ Hồng Lĩnh, do NXB Con Đuông ấn hành năm 1972. Chỉ với 100 ấn bản với những trình bày giản đơn bằng phương pháp thủ công đơn sơ, mà họa sĩ Lê Triều Điển cẩn mật như ong thợ kim chỉ từng nét vẽ trên 100 bìa thi tập. 100 lần vẽ cho từng tập thơ một, và để hoàn thành 100 tập thơ thì họa sĩ phải thao tác bức tranh đầu tiên đến 100 lần bươn chải. Đó cũng là một phương pháp xuất bản tự túc và là chủ trương khiêm tốn lạ mắt và đầy giá trị nghệ thuật, tuy nhiên cũng quá nhọc công của NXB Con Đuông.
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm


Nhà thơ Trần Biên Thùy

Dòng sông Cửu Long hùng vĩ, vươn cánh trải dài từ đất nước Trung Hoa diệu vợi, xuyên chảy ngàn đời trôi nổi mang phù sa bồi lở, băng ngang các quốc gia Đông Dương, Lào, Miến Điện, Campuchia…khi nguyên khí hội tụ miên viễn ở Biển Hồ, tự phân chia là hai nhánh, đổ nghiêng về dãy đất Việt Nam, tạo một trù phú ân sủng vô bờ bến. Một nhánh ầm ập tẻ qua Tân Châu, làng lụa đen óng mặc nưa, thành dòng sông Tiền xuôi xiết, một nhánh hoá thân sông Hậu, hiền hoà xuyên ngoặc qua Vĩnh Trường, Phú Hội, Khánh An, An Phú, bao bọc tiểu bán đảo Côn Tiên, lướt đến Vĩnh Ngươn vùng đất nghèo nàn đầy rối rắm biên cương. Ở đây, gần 200 năm trước, nhận ấn khai phong lập ấp, đã tạo một kỳ công hùng vĩ, với một vạn nhân công bản địa, ngày đêm cật lực đào kênh Vĩnh Tế xuyên suốt đến Hà Tiên, gần 100 cây số máu xương và oan hồn của tiền nhân. Vùng đất lập nghiệp của gia đình nhà thơ Trần Biên Thùy, an cư tại xã Khánh An, An Phú, đeo đẳng cuộc sống hiền hoà, cần mẫn của một vùng biên giới xa xôi.
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tại đồi Bạch Vân (núi Sam) cải táng loạt mộ người thân, lấy đất làm khu du lịch…

Bỗng nhiên núi nứt giữa biên cương
Mộ chí ngàn năm bốc cuối đường
Hài cốt người xưa sương khói quá
Mịt mờ sử ký lạnh kinh thiên
Từng giây tiếng khóc rơi trên đá
Đá chảy tan tành giữa núi sông…
Thế sự hỗn mang ngoài trí tưởng
Vàng bay khắp ngỏ ngách quê hương!
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
tặng Nguyễn Minh Thanh, Trịnh Bửu Hoài và thầy Thích Thiện Chí

Lửa và máu cháy giữa quê hương
Mang cả tiếng chim gào góc phố
Năm tháng lỡ nửa đời viễn xứ
Núi chất đầy hồn đá ngàn thu…

Vách sơn hà khắc hịch thiên thư
Lữ khách chạnh lòng bên nguyệt khuyết
Ôm sử ký ngồi chờ vận nước
Kẻ nội thù đạp nát Cổ Loa !
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tản mạn với Thi phẩm Mười Năm Bóng Ngựa Qua Thềm Cũ

bia_muoi_nam_bong_ngua_qua_them_cu

Hình như trên bước du hành trôi dạt của một kiếp người, cũng có những phút giây tạm dừng vó ngựa, ngồi lên hiện tại giũ chút bụi đường. Gió sương mông mênh phủ lấp quãng đường trước mặt. Người khách giang hồ đang vắt kỷ niệm trên cành cây gáo vàng trước sân, mà lòng vẫn sa giông trong tâm trạng phù hư. Cuộc sống ai lại không chất đầy những rung cảm đầu đời, như gốc rễ chờ lá rụng về cội. Giấc mơ ảo vọng ở những thời khắc trôi qua, đã chuyển dịch bước chân người cố xứ, làm xa rời ảnh tượng xa xưa. Có gởi gió theo mây về quá khứ, cũng nhòe đi trong phân cách của không gian vô thỉ !
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tặng Hà Thúc Sinh

ly_thuong_kiet

Khoảnh khắc đường quê buồn hiu hắt
Hay là lữ khách vai lưu lạc
Gánh cả phong sương lẫn gió chiều
Biên cương, biên cương… rơi nước mắt

Tan tác từng hòn đá cổ nhân
Muôn dặm giang sơn hồn hoá thân
Vá được không dư đồ rách nát
Mà núi chẳng che nổi sắc thần!
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

mot_doa-sen_hong

Thượng nhân như bảo tháp
Vô thường giữa sắc không
Trí tuệ như hoa sen
Nở đùa quanh khí tượng

Âm dương nặng sân ngoài
Lòng vương vấn sao mai
Nguyệt tròn rồi nguyệt khuyết
Lực trời vướng tóc mây…
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

tran_binh_trong-tu_duyen
Trần Bình Trọng
Tú Duyên

Vác sử ngàn trang trên núi xanh
Là rơi từng giọt đá giang sơn
Gươm thiêng thiên cổ mài trăng sáng
Nghĩa sĩ nghe chăng tiếng trống đồng ?

Thà chết không làm Vương đất Bắc
Đất đai vừa thấm máu tôn thần
Thảm thương chí lớn anh hùng tận
Uất khí thành mây phủ nước non …
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tặng Nhân sĩ Nguyễn Minh Thanh

nhom_truc

Giữa núi, tà huy bật tiếng khóc
Chiều tàn biên giới lạnh trùng vây
Liềm nghiêng nguyệt cạn đau cương thổ
Âm huyết người xưa nhuộm cỏ cây

Tiếng chim sơn dã buồn chi lạ !
Rót xuống nhân gian tiền kiếp nào
Khiến đá bên hồn bỗng rạn vỡ
Đầm đìa xương cốt đến ngàn sau …
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
* tặng Lâm Hảo Dũng, Phạm Nhã Dự, Lê Trường Hận, Minh Nguyễn…

chim_sao

Bỗng dưng lại nhớ hàng dâm bụt
Nở đỏ quanh rào thơ ấu xưa
Chiếc áo phong sương giờ khép lại
Thôi đành treo dưới cành hoang sơ
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

ly_thuong_kiet

Riết rồi, máu chảy ngược không gian
Bởi vũ trụ ngày nay đầy núi lửa
Khắp tinh cầu rặt một dòng ngạ quỷ
Đùn. Đùn lên, những gò mối cô hồn

Tầng ngoại tuyến chiếu thấu vô thường
Khiến tấc đất ngọn rau nhìn thật lạ
Tro than của hồn thiêng vạn kỷ
Đã bao lần cháy rụi giữa mưa sao
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

trong_dong

Năm nầy lại chẳng về quê cũ
Giũ mảnh tàn y chợt nhớ nhà
Khí núi có còn vương mống bạc
Biên thùy buồn chết gốc mai xưa
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

nguyen_cat_dong_1
Nhà thơ Nguyễn Cát Đông

“ Nhớ thật nhiều những bước đi xa/ Mẹ đứng dang tay trên hai bờ Bassac/ Nối những dòng kinh với Cửu Long Giang bát ngát/ Nghe ngọt ngào từng vóc phù sa”. Văn nghệ sĩ nhất là kẻ làm thơ, hình như trong tâm khảm bao giờ cũng tha thiết mãnh liệt, với những tình cảm rung động trước mọi cảnh tượng vây quanh. Chiêm ngưỡng qua nhiều hồn thơ của bằng hữu, ngoài sự phiêu lãng trước thế sự, bao giờ người thơ cũng thấm đậm trong nguồn cội và nghĩa tình. Thơ bộc phát như một tinh thể kim cương bất hoại, khiến ngôn ngữ kết tinh vượt thoát khỏi sự băng hoại theo thời gian không gian. Thế nhân làm sao không u hoài nỗi nhớ, khi lặng lẽ ngồi bên ngôn ngữ thơ được hóa thân trong cõi tâm thanh khiết bất biến như thế.
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

tuy_ha
Nhà thơ Túy Hà

Không hiểu sao khi nghiền ngẫm tinh hoa trong thơ Túy Hà, người đọc vẫn thấy lẻ loi trong không gian tương ngộ trước mấy câu thơ “Ảo mộng phù vân trăm nhánh rẽ/ Biết mà sao vẫn quặn lòng đau”. Đứng giữa hoang phế đường đời trăm ngàn lối nhỏ phải chọn để bước qua truông, những hư ảo vẫn biết rằng nhiều phen quấn quýt trong cuộc sống. Bên cạnh những hư thực cuộc đời như tiểu mộng, cứ vướng vất đơm hoa nguyệt huyết chung quanh ảnh tượng của những khúc tình ca ! Bất cứ người nhìn mộng như thực, thì muôn kiếp sinh tồn đều chìm đắm trong họa phẩm tượng trưng, cứ chau mình trong nguyệt khuyết mà vướng vất sương rơi… Có lẽ, thi nhân không thoát khỏi ảnh tượng đó, mà vét hết nỗi lòng chiêm nghiệm phù vân trong nỗi hoài niệm. Biết vậy, nhưng vẫn “ Tiếng thở dài sâu lời thơ gọi/ Vọng từ xa thẳm bến giang đầu”… Sao lại là thơ gọi, khi những ảo khúc tình ca cứ thăm thẳm chìm ngập trong ngũ tạng người thơ ?
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tiễn hồn Uyên Linh (1943-2015)

hac_bay

Quê nhà chợt rụng người tri kỷ
Ngọn gió biên cương nhốt kín hồn
Sơn lộ vật vờ hình bóng cũ
Thì ra, ảo giác cháy bên sông !

Hôm nay, ôm mộng quay về núi
Một ánh sao bay lạc cuối đường
Hội thánh còn chờ tin Sứ điệp
Giật mình thấy tóc trắng như sương (*)
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

di_tich_ai_nam_quan

Một ngày, quẫy nặng gánh phong trần
Đường về sao lạc lối càn khôn ?
Mươi năm lao bóng đời phong thủy
Gương có soi đâu thấy dạng hình !

Kẻ sĩ vùi hồn thư áng cổ
Ngẩng đầu, sực tỉnh gốc đa xưa
Quê ai trôi nổi trong sương mỏng
Tiếng trống canh hay tiếng gọi đò ?
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

quan_ben_duong

Xá gì cá nước chim trời
Ghé vào quán nhỏ tạm ngồi chờ tin
Đường xa sơn lộ gập ghềnh
Mươi năm lữ khách lộ hình lãng du
Quê ai mờ tỏ bụi mù
Bóng xe thổ mộ kéo hư vô về
Dặm trường lạc lối sơn khê
Nửa nghe có tiếng chim gì vừa kêu
Nửa ôm gió núi quạnh hiu
Ngày đi gói chút khói chiều hành trang  (more…)

Ngô Nguyên Nghiễm
Tưởng niệm Nguyễn Bạch Dương

tuong_quan_the_am_bo_tat

Hàng vạn tinh cầu bão lửa
Nhểu xuống kim thân cổ Phật
Lành thay giữa lộ thiền Khuông Việt
Vi vu nghe diệu pháp thiên thu
Đâu đây xào xạc tiếng rừng tre
Xập xòe luân xa khổng tước
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

cung_ly_ruou_voi_ban

Bạn đến buổi chiều tàn
Gió hoàng hôn vướng áo
Bụi đời nặng tóc tai
Ngước nhìn đôi kiếng lão

Trệ xuống chút anh Hai
Cho phong trần nhẹ bớt
Mươi năm trôi biền biệt
Như lạc giới sắc không …
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

hac_bay_trong_chieu

Trưa vắng, hồn chợt động
Tiếng chim gì vừa kêu
Hình như trong bóng nắng
Rụng từng giọt quạnh hiu

Từng giọt giọt cố xứ
Nhểu đầy áo khách quê
Hành trang ngoài trăng gió
Quá nặng lòng sơn khê
(more…)

Ngô Nguyên Nghiễm

tong_tuu_don_hung_tin

Tiền đồng tịch kim bằng cộng lạc
Hậu lâm nguy, bất kiến đệ huynh
Lưỡi gươm đưa đầu rơi trên thảm cỏ
Mà đôi mi còn mấp máy giữa trời xanh
Dù không thương cũng đừng nên hạ thủ
Giết kẻ thù, chớ giết bạn sao đành ! ( *)
(more…)