Trương Đình Phượng

(Mọi chi tiết của câu chuyện đều là hư cấu. Câu chuyện chỉ là sự cảm hoài với số phận của những người ca vũ và kiếm khách thuở xa xưa, mọi yếu tố lịch sử chỉ là nền cho câu chuyện phát triển.)
Vũ Tiểu Tuyết quê Thanh Hóa, cha chết sớm , theo mẹ bôn ba tứ xứ làm nghề đào hát từ năm mười tuổi. Khi Tiểu Tuyết mười sáu, mẹ bạo bệnh qua đời.
Một mình nàng trôi giạt hết phương nam sang phương bắc, mùa đông năm đó, trời rét như dao khứa, chiều sương mờ phủ, nàng đến bến đò Kiếp Bạc. Người đưa đò vắng bóng, nước sông nghẹn nỗi buồn, gió lộng, nàng ôm đàn ngồi trên bờ, cám cảnh ca lên một khúc não nùng:
Thân gái dặm trường
Biệt ly
Xứ người mòn mỏi bước chân đi
Cay đắng ôi
Trăm đường
Tủi phận ôm đàn
Lệ đẫm mi… (more…)