Viên Dung
nước hụt
đất không còn chỗ đi
trong khi khúc quanh vây hãm
mấy ai muốn đời kẹt lại
mênh mông truông hành sống chết
mênh mông mây trời vẫy gọi đời
ở lại chịu đời sao nỗi
cũng đành trôi nổi ngoài khơi quê mình
(more…)
Viên Dung
nước hụt
đất không còn chỗ đi
trong khi khúc quanh vây hãm
mấy ai muốn đời kẹt lại
mênh mông truông hành sống chết
mênh mông mây trời vẫy gọi đời
ở lại chịu đời sao nỗi
cũng đành trôi nổi ngoài khơi quê mình
(more…)
Viên Dung
một màu đỏ chói ngọn ngành
được một lần, đỏ át xanh
đỏ, lườm, nhuộm hỗn, ép xanh sài gòn
phải, sài gòn ăn mất ngon
nán lại, níu xưa chẳng còn
đỏ hoang như lửa nổ giòn. mắt cay
(more…)
Viên Dung
1.
chụm đầu chung một lối
che giấu cái ác
khiến nhân cách cũng mất từ kẻ cầm đầu
họ vẽ ra thiên đường dẫn dụ
rằng chống mỹ là cứu nước
2.
mũ cối mù dục vọng
vùi đầu triệu sinh mệnh khác
khuất lấp điều ác
mà quên phận mình bị đối xử
như một quân cờ
(more…)
Viên Dung
1.
dập dìu nam thanh nữ tú
em chí thú chỉ mình anh
ý vươn bén nụ
tình xanh
ngày mong đêm tưởng
mình tận hưởng ánh xuân duyên
cánh tình ư. thánh thiện
chung gối
tư riêng
(more…)
Viên Dung
gió chướng cuối mùa rủ rê ngọn bấc
lạnh sắc hơn thu
khao khát ân cần ấm áp
tiếng tu hú nhắc tình thắp mấy thu
thấy em thẹn e hình như hạp
nụ xuân vừa nở trong ước mơ hôn em
nắm tay nhau đi
sẽ cảm mạch xuân nồng thắm
tình yêu bay trên không
chừng đáp xuống chung lòng
(more…)
Viên Dung
xuân quê giờ vẫn xa xôi
con ngồi tưởng nhớ xuân hồi còn thơ
quê ơi, lánh bước nửa đời
lạnh nầy ngơ ngẩn khúc nôi nhớ về
ngọn nêu phất gió trời quê
cây mai nghiêng đợi cha về nở hoa
vàng mai hực hỡ sân nhà
sáng nay mới biết cha về đêm qua
(more…)
Viên Dung
ở đất nước mới
tôi chích ngừa cúm
mùa đông sắp tới
ở đất nước cũ
ai chích ngừa cho em
sắp mùa nô dịch
nghe ai nói, ngừa chi nữa, đã lờn
cam tâm lệ thuộc thếp son
cầm đầu chịu đấm ăn xôi buộc lòng
(more…)
Viên Dung
biển, nơi anh lén bỏ đi
nghe ra sắp thuộc tay người
biển, nơi súng nà rượt đuổi
vùi tiếng anh phản quốc
biển, khi tàu lạ hách hấn
ai ấp úng, ai làm thinh
ai trùng trình, ai hô phản quốc
công cốc móc nối mùa thu!
(more…)
Viên Dung
dang lóng nghe bề dâu bể
chốn tự quyền tôi. bình vỡ
chạy cơn nước đổ, khó bề
chẳng yên. dẫu đứng bên lề
bỏ xứ, trăng khuân nhạc dế
theo, tâm sự buồn ngất ngư
trăng, có về xưa, nhắn nhủ
giạt dâu bể, em còn như…?
(more…)
Viên Dung
em nhấc ký ức, khều những khúc vui
còn được bao nhiêu hào quang
chẳng át nổi thời thượng
bi đát
điệp khúc anh đang
vỗ xéo ngôn tình
hưởng lợi trên cảm xúc em
và đồng bào
thương tổn
(more…)
Viên Dung
1.
tiếng đàn phím lõm
thả ngang vạt sen tàn
cảnh sầu gục mặt
ruộng dằng dặt. phế ngang
2.
buông ruộng. làm hãng
lễnh lãng mặt gia đình
công nhân lây lất
con trẻ cậy già trông
(more…)
Viên Dung
1.
làm thơ nhiều. tưởng bở
riết rồi
con chữ tịch súc tích
chừng như nghịch thường
nhường dòng văn xuôi
ưu thế
2.
rừng vàng. tham tàn càn quét
biển bạc. bắt nạt, nín khe
không dè cháu con bỏ học
có đỗ đại học
mảnh bằng không
ruộng, ba vụ/năm
thiếu hụt
xưởng, bán công rẻ
nhục miếng ăn
(more…)
Viên Dung
1.
sáng nay em chợt thấy: người có kẻ chăn
gió chẳng ai chăn, ý gió thường hằng
phải em là gió bay qua vách chắn
danh thắng nghêu ngao
bỗng não đáy lòng băn khoăn
những người lăng xăng chung cột mốc
ngộ độc dưới tay chăn
(more…)
Viên Dung
cùng khắp tỏ trung thành
đầy mắt đầy tai bất hạnh
chật phố, quê. loa, biểu ngữ
trảm đao cũng chưa xuyên tỉnh ngộ
ngẫm con mắt mở trừng trong tiếng nhơ
người nông dân ngẩng đầu gạt mồ hôi. thở
gạt không nổi màu máu trên lá vải phất phơ
cả làng sợ. nín thinh
(more…)
Viên Dung
1.
khi thả tôi về
mới biết, nhà thành phố không được ở
phải cầm trú miệt vườn quê
vị quốc vung thề
hằng tháng cúi đầu theo tôi trình diện
lầm lũi mười mấy năm
khó ngẩng đầu
ghẻ lạnh hỏi mình phải lánh đi đâu?
buộc lòng tôi theo nước đã bỏ rơi mình
thân sơ thất sở
(more…)
Viên Dung
ta về
manh giáp vất nơi nao
đào hoa khuất nẻo
từ thu nào
áo bụi nhìn
lạ lẫm thềm ba
nắm tay người cũ
lạ khóc oà
không hỏi ra
cũng biết lắm điều
tuồng trông rệu
rã biết bao nhiêu
cử nhân quanh quẩn
bờ túng thiếu
cuồng trận nào nương
rường cột xiêu
(more…)
Viên Dung
tiếng thu quất lên hàng cây
ngơ ngác
kiếp lá, khác chi người, chưa tàn
rơi ràn rạt
phận lá còn. đợi
bám cành xơ rơ
ngóng ngoài bóng thu, đông
(more…)
Viên Dung
tới nửa đời
bỗng tôi là lữ khách
từ buổi bỏ nhà đi
có lần cố quận, về thăm
ghẻ lạnh ngó ngang
bức bách
dẫu là hiện thực rách nát nhiều nơi
mọng với ngàm tương lai chèo quay quắt
(more…)
Viên Dung

Lovers
Ernest Ludwig Kirchner, 1909
em tỉnh thức, anh ngầy ngật
guồng giả thật
bật tiếng ngất
khúc mê anh tuồng biến chất
dọn đời
chỗ mặn nồng em ngồi đợi
gượng mùa xưa
mấy năm hơi
bóng đè tượng cũ lỗi thời
dang ca
(more…)
Viên Dung
hiểu lòng em muốn cắt
bỏ nấc thang đời xuống
ở đó, bình minh chết đứng từ khuya
xã hội em đứng, tỏe chia lìa
tràn lời loa dẫn dụ xu hướng
người mỗi hướng, vướng chật bước lên
gian xảo dí mực sống bấp bênh
tưởng thoát nghèo. lắm khi lầm cửa ảo
xã hội bước. biển mù
hứng tổn thương từ thuở níu chân nhờ cậy
nay, trùng trùng ám muội từ phong ba bành trướng
tịch ngôn
(more…)
Viên Dung
xót xa em có điều tuyệt vọng
anh sực nỗi nhớ nhà
toát bóng em ra
ở chỗ nghiêng vành nón
ở áo bà ba
ở giọng như chim hót thật thà
và điều quanh nhà, em chẳng muốn nói ra
cam chịu đến ngày quê đó
tuột hết, chẳng còn gì
(more…)
Viên Dung
đập tay vào đêm, gọi
“thức dậy ban mai”, tay đập vào đêm
nhọc nhằn mênh mông đợi khúc êm đềm
thức dậy đi, cho mọi người thấy
ồ! dòng chảy bình minh
giá mà có bình minh rồi
đâu ai gọi, mặt trời tự thắp lên
giữa thanh thiên chính sử phơi bày
soi tận chỗ công minh lỗi phải
chỗ thống nhất sao mà bẻ phận tứ phương
(more…)
Viên Dung
mẹ hiểu lời cha con
hồi nhắm vào phương bắc
nhẫn nhịn mà
không để oai quyền đen tối hành khiển
phẩm hạnh suy đồi
một vết nhơ thời lệ thuộc
một nghìn năm đốt đuốc tìm cứu quốc
phận đời rách nát, cất đầu không lên
(more…)
Viên Dung
khi con gọi mẹ
quanh con tự lừa đã quen
lừa dối xoáy nên guồng cai trị
phía ngoài mặt nạ người làm như không hề
cả trong sử cũng dối gạt
từ khi đông đảo người lây bệnh
chủ nghĩa xã hội
khi con gọi mẹ
bọn trẻ dư biết thiên đường là gạt gẫm
chúng ngã vào ma tuý tìm thiên đường
mặc tình xứ sở nổi trôi
chúng đâu biết ai là vai rường cột
chủ quản chúng còn chưa biết mà
không gọi mẹ quê thì kêu ai
(more…)
Viên Dung
nếp nghĩ riêng tư, đầy cá tính
sổng tay đích thực sau chiến tranh
nếu không theo lối thịnh hành
theo luật rừng vô cảm
là chờ bị ruồng rẫy
trăng không sáng nỗi khoảng trời u uất
vừa thoát cửa nghèo
sắm sửa tự đền công. xun xoe của độc
ti tiện nở toe dưới thời nhỏ nhặt
tối đen nhân cách
(more…)
Viên Dung
em của tháng hè nóng bức
lụa là đâu chừng bẹo thức mân mê
lá sen khô vành, cuống xệ
mà cánh hương hoa vảnh điệu trăng thề
(more…)
Viên Dung
dâu đại gia khác chi tôi tớ
mẹ cha nào nỡ, đợ tuổi thơ
thời thế bắt tằm nhả tơ
xuôi em, sông nước chỏng chơ phận đời
thay đời, ngõ trần gian chấp chới
vội, từng miếng ăn. rối bước chân
mịt mù, mai. bất biết lần
em chờ lây lất áo nhàu tương lai
(more…)
Viên Dung
mình bỏ nhà
lìa quê
mà đi
hình như ai cũng biết
bởi vì. tay không
đậu nhờ xứ lạ
trăng gió xoay vòng
lòng se nỗi nhớ
những khi nghe
những khi nhìn lại giặc khuấy lòng. bỏ đi
(more…)
Viên Dung
1.
buồn trong ký ức trồi lên
tôi cố xoá cho quên phiền
mà sao nhớ vẫn trôi về ray rứt
2.
ngày ấy vị quốc thệ quỳ
bị ngoại bang sắp đặt gì
chợt một ngày gạt phắt đi vị quốc!
3.
tình yêu dấn bước nhọc nhằn
một nửa trong trại khó khăn
một nửa bên ngoài chạy ăn từng bữa
(more…)
Viên Dung
quê cũ buồn. thức trong tim
hờn. tôi đi. quê cũ hiềm, bịn rịn
thù tôi. tim nhịn. làm thinh
tưởng hồi đi, thù đinh ninh ở lại
về. quê tự thân gọi lại
tới bây giờ, thù chiến bại còn thở
kẻ giành đất tôi. nhớp nhơ
khó ưa. làm tôi bỡ ngỡ đường về
(more…)
Viên Dung
yêu là sao, thương là sao
vắng. đâu rồi. xa. thấy nhớ
tình, có hay không. lớ quớ bâng khuâng
tay nắm tay. phải tình không
in nghe xao xuyến trong lòng
con tim thức giấc phải lòng người dưng
(more…)
Viên Dung

Chim én bay đầy đàn trên trời chiều Sài Gòn
dinhcuong
thất vọng ghì tôi sống chung
thoát được áp lực cùng hung
quà tôi gởi về em vùng thất vọng
em, từng thất vọng như tôi
cái khổ đeo đẳng đứng ngồi
cả ngoài thành phố đổi dời khó ưa
(more…)
Viên Dung
nhựa dậy thì tươm thắm lứa
thơm ngõ gió, lén dậu thưa
ta nghe quyến rủ rướn mưa đêm hè
trai làng bướm ong ngắm nghé
đương thì yếm thắm giấu khoe
hớ hênh hương yếm thấm ghe thương hồ
(more…)
Viên Dung
không yên
từ chỗ đứng ngồi
sửa từng câu chữ dối đời yêu quê
kim tiền xã hội
cung mê
lẩn quẩn. bế tắc
trở bề được không
(more…)
Viên Dung
1
em như hoa vẫn nở
vô tình chờ
thụ phấn
hương hoa thơm ngơ ngẩn
mùi dậy thì
ngất ngây
trăng hạ quên đêm nầy
men lừng hương
mình say
gió hạ lồng nóng nảy
đất trổ tình
lá lay
(more…)
Viên Dung
đất đai thất bát
lêu têu
bỏ lên thành. chật đất sành điệu
vói hàng hiệu
mà xin việc bưng bê
tóc nâu tóc đỏ rà rê
cà phê bệch
khoe hàng. tám chuyện
chạy chọt cách nào được việc cao sang
ngong ngóng chờ
(more…)
Viên Dung
màu tối đổ xuống. mưa dầm
bóng người nhảy đổng điệu câm
uất hận xé toạc đêm cầm cố thân
đen đúa có rụng vỡ không
kéo khổ đau chém vào ý thức
bề trên nhận chìm phía thật
vận mùa nước vỡ trào lên
tràn mưu lợi cưỡng bức tương lai
tiếng quê khản giọng quan hoài
vác bao khổ nhọc đợi hoài sáng mai
(more…)
Viên Dung
tôi gặp lại cành mơ
bên nây trời muộn
không còn đầy hăm hở
của thời trai tơ
có bóng em gối đầu trăn trở
cành mơ rung rẩy
lốc bạt rừng
tập trung thất thế
lệ vây người
cầm chừng ân hận thế đời dửng dưng
(more…)
Viên Dung
hay là đừng quan tâm nhục thể
phút thăng hoa đang đánh lừa
nỗi đau
nào phải ích kỷ, sống riêng một mình
bảo là cô độc
cặp đôi mới là yêu nhau ?
hay là mình ăn ở một mình, hoang
yêu đương đâm ra buộc ràng
mùa nầy phát chán
(more…)
Viên Dung
mây trắng đó sao mà cao quá
khoáng đãng. lòng em tôi ước ao
mát non, thơm xanh trời trắng nõn
muốn tôi làm áo khoác lên em
tự khi nào da em sạm nhám
ngày thô ráp nhỏ nẻ đôi tay
chỉ tại người khó vây áp bức
đì cật lực dưới mùa nắng thô
(more…)