Đặng Châu Long
Một tư thế văn chương thống nhất, trong trường hợp Tôi, là tái tạo từ nguyên trạng nát vỡ cho một Phục sinh, được phiêu du thu nhặt lịch sử, từ tật nguyền ráp lại. (Cung Tích Biền)
Đọc Mùa xuân cô Mơ Bay của Cung Tích Biền tôi nghe trầm một điệu đời buồn. Cô Mơ Bay hay một nhân vật nào đó như tôi chẳng hạn, vẫn không thoát khỏi cơn thèm khát mộng mơ. Mơ vùng thoát khỏi hiện tại, mơ trở lại tháng ngày bình dị ngày xa ngái. Đó là một giấc mơ gần, chẳng phải mơ xa. Cuộc tồn sinh lổ chổ những nguy nàn khiến con người co lại như những miếng xốp để gần nguồn nóng. Càng lâu dài, càng teo tóp lại tuy bản thể vẫn là. Đó là nỗi niềm của một sinh thể chạnh nghĩ đến nỗi xa và nỗi xưa. Có thể một ngày nào đó Cô Mơ Bay, có thể một ngày nào đó tôi. Có thể một ngày nào đó anh. Tất cả chúng ta sẽ nhũn ra như thân phận cục xốp ấy. Và một giấc mơ xa cùng gần, như mơ một điều đã từng xuất hiện trong đời. Một giấc mơ bay. Tự thân bay hút xa khỏi miền khổn hạnh. Giấc mơ tôi.
(more…)

























































