Edith Wharton (1862—1937)
Yên Nhiên chuyển ngữ từ nguyên tác Roman Fever

Từ chiếc bàn ăn nơi họ vừa mới dùng bữa trưa, hai người đàn bà Mỹ tuy luống tuổi nhưng thời trung niên khéo được bảo dưỡng bước đi băng qua sân thượng cao ngất của nhà hàng Rome, tựa người vào thành lan can, thoạt tiên nhìn nhau, rồi nhìn xuống toàn cảnh huy hoàng của đồi Palatine và Quảng Trường La Mã, với cùng một vẻ mặt mơ hồ mà khoan hòa tự tại.
Khi họ đứng tựa thành lan can một giọng nói thiếu nữ nhí nhảnh vọng lên từ bậc cấp dẫn xuống khoảng sân phía dưới. “Ê nhỏ ơi, đi cùng ta,” không phải gọi họ mà với người đồng hành khiếm diện, “và hãy để mấy nường với chuyện đan đát của họ,” và một thanh âm cũng trẻ trung khúc khích trả lời: “Gượm hẵng, Babs, không hẳn là đan đát—” “Nói bóng gió ấy mà,” giọng nói đầu tiên tiếp lời. “Rốt cuộc, tụi mình có còn chừa cho các bà mẹ tội nghiệp chuyện gì khác để làm nữa đâu…” Ngay lúc ấy khúc quành của cầu thang đã nhấn chìm cuộc đối thoại.
(more…)